Dòng sông sinh tử Con đường Hoàng Tuyền Chương 10

Ngày 19 tháng 6 năm 1995, đêm trước kỳ thi đại học, một đêm mưa lớn với sấm chớp đan xen trên con đường Nam Minh ở ngoại ô.

Vài phút trước, tôi vừa giết một người, đó là chủ nhiệm giáo vụ của trường chúng tôi.

Trước khi đến đầu thú với cảnh sát Hoàng Hải, tôi phải đến một nơi trước. Tôi ném thi thể xuống vệ đường Nam Minh, lảo đảo bước về phía trước. Tôi đã thuộc lòng địa hình từ lâu, bức tường ven nhà máy gần như đổ nát, mấy ngôi nhà chìm trong mưa như những nấm mồ không người hậu tự chẳng ai viếng thăm. Đi vòng qua xưởng lớn nhất, phía sau có một cánh cửa nhỏ trơ trụi.

Học sinh đều gọi nơi này là Khu Phù Thủy.

Từ trong túi lấy ra chuỗi hạt, nắm chặt trong lòng bàn tay, không màng đến việc nó có dính máu hay không. Bật một que diêm chưa bị ẩm, thứ ánh sáng làm sáng lên không khí thối rữa, chỉ thấy một đống máy móc gỉ sét và nát bươn. Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa, bầu trời bị xé toạc bởi tia chớp, trong khoảnh khắc làm nhức nhối con ngươi, lại biến thành màu đen vô biên, chỉ còn lại cơn mưa như chảo dầu sôi ầm ĩ.

Sao cô ấy vẫn chưa tới?

Bên trong nhà xưởng, cạnh bức tường loang lổ, có một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Tiếng khóc.

Tiếng khóc nức nở, thoáng có thoáng không, tựa sợi tơ mỏng, trong không khí ẩm mốc thối rữa của đêm mưa lớn, luồn qua vô số khúc quanh, vượt qua bao ngọn đồi, xuyên qua bụi rậm um tùm, len lỏi vào kẽ màng nhĩ.

Trên tay tôi dính đầy máu, mỗi bước chân đều khó nhọc, run rẩy chống tay vào tường, đối diện với cầu thang đó, như một lỗ hổng thông thẳng đến tâm địa cầu của Verne.

Sấm rền vang.

Chân trái giậm mạnh xuống bậc thang.

Ngày 19 tháng 6 năm 1995, 9 giờ 59 phút tối, một tiếng khóc nào đó hóa thành sợi thòng lọng mềm mại nhưng dai dẳng, quấn quanh cổ lôi tôi xuống đường hầm sâu thẳm.

Cửa khoang, lại đang mở.

Khu Phù Thủy…

Âm thanh kỳ lạ phát ra từ dưới lòng đất, tôi thắp sáng một que diêm, soi sáng cửa khoang ở cuối đường hầm. Trong giấc mơ của tôi, cánh cửa khoang này luôn hiện lên như một tấm bia phong mộ.

Bên ngoài cửa khoang có một tay quay hình tròn, chỉ cần dùng lực xoay xuống là có thể đóng chặt cả cánh cửa.

Tại sao nó lại mở?

Ngọn lửa nhảy múa điên cuồng, bóng tôi in trên bức tường loang lổ như những bức tranh đá từ vạn năm trước, cùng với bóng của dải vải đen trên cánh tay.

Mỗi lần bước vào cửa khoang Khu Phù Thủy, không khí đều ẩm ướt như chăn không phơi khô được trong những ngày nồm, da thịt như toát ra nước.

Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, ngọn lửa diêm chỉ soi sáng được vài mét phía trước đã lại bị gió âm thổi tắt.

Tôi nhớ hành động cuối cùng của đời mình là quay người.

Trong lòng tôi tràn ngập hối hận, giống như tâm trạng chán nản của những người trong cơn bốc đồng đã nhảy lầu, khi rơi xuống trong vô vọng.

Đau quá, từ sau lưng truyền đến nỗi đau nhói tim, một thứ kim loại nào đó đang ở trong cơ thể tôi.

Trời đất quay cuồng.

Trong bóng tối tôi mở to mắt, cảm thấy mình nằm sấp trên nền đất lạnh lẽo, ngực và mặt áp sát vào vết nước bẩn. Máu từ sau lưng trào ra, ngón tay chỉ giật vài cái, toàn thân không thể cử động nửa phân, môi nếm được vị mặn chát tanh hôi — đây là máu của chính tôi, đang tuôn trào không kiềm chế.

Bên tai vang lên một loạt tiếng bước chân rối loạn, tôi mở mắt nhưng không thấy một tia sáng nào.

Thời gian biến mất, như chỉ vài giây, cũng như mấy chục năm. Thế giới tĩnh lặng, khứu giác không còn, đôi môi không còn thuộc về mình, ngay cả cơ thể cũng nổi lên, nỗi đau nhói tim đột nhiên biến mất, không biết mình đang ở đâu lúc nào.

Kẻ giết người, đền mạng.

Chỉ là hình phạt như vậy, có lẽ cũng đến hơi nhanh chút.

Ngày 19 tháng 6 năm 1995, 22 giờ 1 phút 1 giây,

Tôi chết.

Trong giây cuối cùng của cuộc đời, tôi tin rằng sẽ không có kiếp sau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *