Ánh sáng khe thời gian Chương 10

Khu vực Katong vào buổi chiều, không khí như một mảnh vải bông nhờn dính dầu được nhào nặn đi nhào nặn lại, ánh nắng chói chang như thiêu đốt những bức tường sơn màu của những dãy nhà thấp bé hai bên con hẻm nhỏ hẹp, màu sắc bạc đi như những mảnh vải cũ đã giặt qua nhiều lần. Mùi dầu mỡ chiên rán, gia vị, vị mặn tanh của hải sản và bụi bẩn tích tụ lâu ngày bốc lên trong cái nóng thiêu đốt, tạo thành một mùi phức tạp.

Trình Ngạn Quân mặc một chiếc áo khoác len mỏng màu xám, trông thật lạc lõng trong không gian nóng ẩm này. Tuy nhiên, khác với những ngày trước, dáng đi của anh không còn vẻ loạng choạng, chậm chạp. Bước chân vững chãi, đường vai thẳng tắp, vải áo khoác mềm mại theo chuyển động, không còn căng cứng tạo thành những góc nhọn. Tay áo được xắn lên một cách tùy hứng đến khuỷu tay, làn da cánh tay trái lộ ra vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng những vết bầm tím đậm đáng sợ trước đây đã nhạt dần thành một vết xám xanh mờ nhạt, gần như biến mất.

Anh đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng cằm. Phía trước là một quán ăn cũ kỹ nửa mở, trên tấm biển nhựa dày đặc dầu mỡ, vài chữ đỏ phai màu mờ ảo có thể nhận ra: Laksa tại Lau Pa Sat. Trước cửa quán, vài chiếc bàn gấp nhờn dầu được bày ra, ghế nhựa đặt lung tung. Một ông lão cởi trần, da đen nhẻm đang vung chiếc muỗng dài, khuấy động trong một chiếc nồi sâu. Nước súy màu cam đỏ sôi sùng sục dưới nhiệt độ cao, làn khói trắng cay hăng, quyện lấy vị mặn tanh của mắm tôm, vị ngọt béo của nước cốt dừa, vị nóng rát của ớt và một mùi chua lên men nào đó.

Ở đây rồi. Giọng Trình Ngạn Quân rõ ràng, anh đi đến một chiếc bàn trống ở góc, kéo ra một chiếc ghế nhựa màu xanh đã nứt ở mép và ngồi xuống. Động tác trôi chảy tự nhiên, cánh tay trái co duỗi không chút vướng víu. Đưa tay lên tùy hứng lau mồ hôi trên đuôi mắt, trong làn hơi nóng, đồng tử ánh lên những đốm sáng nhảy nhót, bớt đi vẻ u ám của bệnh tật lâu ngày, thêm vào sự sáng suốt sắc bén.

Tô Uyển ngồi xuống đối diện anh, mặt ghế nhựa vẫn còn hơi ấm dính dính của thực khách trước. Cô đặt ba lô xuống chân, ánh mắt lướt qua lớp dầu mỡ đông cứng trên mặt bàn và vài hạt cơm khô teo tóp. Mùi laksa nồng nặc trong không khí chiếm lấy mọi khoảng trống giác quan, cô ngẩng đầu nhìn Trình Ngạn Quân. Anh đang nhìn xung quanh quán ăn ồn ào, ánh mắt quét qua quầy hàng khói tỏa mù mịt, những thực khách ướt đẫm mồ hôi, đống vỏ dừa rỗng chất đống ở góc tường, ánh mắt chăm chú, như đang kiểm tra một lát cắt sống động của thành phố.

Ăn gì? Tô Uyển lên tiếng, không đợi anh trả lời, trực tiếp đứng dậy, đi về phía quầy hàng khói tỏa mù mịt. Trước quầy hàng, vài công nhân địa phương da đen đang chen chúc, áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi dính sát vào lưng. Tô Uyển nghiêng người len vào khe hở, làn sóng nhiệt và mùi gia vị càng nồng hơn ùa vào mặt. Cô nhón chân, vượt qua vai người phía trước, dùng tiếng Anh rõ ràng nhất có thể gọi với ông lão cởi trần: Two bowls of laksa! One less spicy! Hai tô laksa! Một tô ít cay!

Ông lão không ngẩng đầu, chiếc muỗng dài khuấy trong nước súy đặc, đáp lại một tiếng lầm bầm. Tô Uyển nhanh chóng quay lại bàn, ánh mắt Trình Ngạn Quân theo dõi động tác của cô, khi cô ngồi xuống lại, khóe miệng anh cong lên, không còn là đường nét cứng nhắc như trước, mà là nụ cười vui vẻ được cảm nhiễm từ khung cảnh sống động.

Tô ít cay là của anh. Tô Uyển rút ra vài tờ giấy ăn thô ráp lau mặt bàn, giấy ăn dính đầy dầu mỡ nhờn dính, cô vo tròn ném xuống chân. Hình ảnh thiếu niên Tô Thiệu Minh trong nhật ký của cha, đang ăn ngấu nghiến tại quán vỉa hè Katong, đã trở thành điểm tựa cho hành động của cô. Không còn là người đi theo thụ động, bị gió biển Changi làm ho sặc sụa, bị tấm ván trượt mất kiểm soát văng vào sóng. Cô bắt đầu chủ động bước vào mảnh đất nóng bỏng từng thấm đẫm mồ hôi của cha, dùng hành động để chạm vào hơi ấm mà ông để lại.

Trình Ngạn Quân gật đầu nhẹ, ánh mắt dừng lại trên tô laksa màu hơi nhạt được đẩy đến trước mặt anh. Cảm ơn. Giọng không cao. Anh cầm chiếc muỗng nhựa ngắn thô và đôi đũa trên bàn, trôi chảy khuấy tô súy đặc. Nước súy màu cam đỏ cuộn lên với bún gạo thô, giá đỗ, chả cá, tôm. Anh múc một muỗng, thổi phù, đưa vào miệng. Nuốt trôi trơn tru, ăn rất nhanh, nhưng không hề lôi thôi, sự thưởng thức lâu ngày vắng bóng dành cho chính món ăn.

Tô Uyển nhìn đôi má anh ửng hồng vì hơi cay nhưng tinh thần tươi tỉnh, một góc nào đó trong lòng cô đột nhiên mềm ra. Cô đặt muỗng xuống, rút cuốn nhật ký từ ba lô. Lật đến trang có đánh dấu, đầu ngón tay chạm vào một dòng chữ được Tô Thiệu Minh viết với nét bút mạnh mẽ thấu cả giấy:

Ngày 3 tháng 9 năm 1990. Quán laska của ông lão trong hẻm sau, nước súy cay đến nỗi muốn bật tung nắp hộp sọ! Mồ hôi rơi tõm vào tô, nuốt cùng với dầu cay. Thằng Tiểu Cường kia, nước mũi nước mắt nhễ nhại vẫn còn tranh con huyết của trong tô tôi, nói dù chết vì cay cũng phải ăn cho đáng…

Cô đẩy cuốn nhật ký qua mặt bàn nhờn dầu, dừng lại dưới tầm mắt đang cúi xuống của Trình Ngạn Quân.

Tiểu Cường, giọng Tô Uyển mang theo sự quả quyết của việc chủ động khai quật, có phải là… con chó khập khiễng cười điên cuồng vỗ đùi trên đỉnh dốc? Cô trích dẫn cách gọi giễu cợt trong nhật ký của cha.

Trình Ngạn Quân đặt muỗng xuống, lấy giấy ăn lau vết dầu ở khóe miệng. Ngón trỏ tay phải giơ ra, trực tiếp chấm vào tên Tiểu Cường trên trang giấy.

… Khập khiễng là do ngã. Anh lên tiếng, giọng điệu rõ ràng như kể chuyện xưa, khe đá Changi quá trơn, nó xuống vớt chiếc hộp thuốc lá bạc của ba nó rơi xuống biển. Mắt cá chân kẹt vào khe đá, đầu ngón tay chấm nhẹ bên cạnh tên Tiểu Cường, tiếng xương vỡ ròn tan, từ xa cũng nghe thấy. Ngẩng mắt lên, như nhìn thấy những tảng đá lởm chởm và thiếu niên đau đớn co quắp, … Sau này đi lại, chân trái luôn lê nửa bước, như bước vào hố bùn lầy không rút chân lên được. Miêu tả không còn u ám, mà là sự trình bày bình tĩnh.

Thế… bây giờ nó? Tô Uyển truy hỏi, trong giọng nói là sự tò mò thuần túy, không còn bồn chồn.

Trình Ngạn Quân bưng tô lên, uống một ngụm súy lớn, hầu cổ chuyển động mạnh mẽ. Đặt tô xuống, đáy tô va vào mặt bàn phát ra tiếng lách cách. Hộp thuốc không vớt được. Anh cầm đũa lên, gắp con huyết màu đỏ tươi, người… không còn nữa. Đưa con huyết vào miệng, nhai, ánh mắt bình thản đón nhìn Tô Uyển, … đã nhiều năm rồi. Lúc đi… khá bình yên.

Lồng ngực Tô Uyển hơi nghẹn lại, sau đó từ từ giãn ra. Tiểu Cường không còn nữa. Kết cục vẫn mang theo sức nặng tất yếu của thời gian trôi qua, nhưng được nói ra bằng giọng điệu khỏe mạnh, bình tĩnh của Trình Ngạn Quân lúc này, dường như sự nặng nề được pha loãng, biến thành một tiếng thở dài nặng trĩu, hòa vào âm thanh nền ồn ào của khu chợ chiều. Cánh tay trái với vết bầm đã nhạt màu tùy ý đặt trên mép bàn, một cảm giác thư giãn lan tỏa trên người Trình Ngạn Quân.

Cô thu hồi cuốn nhật ký, Tiểu Cường – thiếu niên sống động trong trang viết của cha, cười điên cuồng trên đỉnh dốc, tranh ăn con huyết tại quán laksa, đã hóa thành bụi bặm. Còn Trình Ngạn Quân, người ghi chép mang theo vết thương của bóng hình xưa, đang ngồi đối diện cô một cách khỏe mạnh, ăn tô laksa ngon lành, kể về kết cục bị thời gian vùi lấp. Vết xám xanh trên cánh tay, tuy chưa hoàn toàn biến mất, nhưng không còn là mối đe dọa.

Tô Uyển theo Trình Ngạn Quân băng qua những con hẻm nhỏ hẹp, thấm đẫm dầu mỡ, anh dừng chân trước một cánh cửa sắt rỉ sét không mấy nổi bật, leo đầy dây leo xanh đậm. Cánh cửa thấp, sơn bong tróc hết, lộ ra lớp gỉ sắt màu đỏ sẫm. Phía trên thanh ngang cửa, một tấm biển gỗ đã phai màu thành trắng xám, vài ký tự Jawi mờ ảo khó có thể nhận ra.

Không phải địa chỉ cũ. Trình Ngạn Quân nghiêng người tránh ra, ra hiệu cho Tô Uyển tiến lên, chỗ của tôi.

Anh đưa tay đẩy cánh cửa sắt, trục cửa phát ra tiếng rên rỉ dài dằng dặc, như mở một chiếc hộp cũ đã đóng bụi nhiều năm.

Phía sau cánh cửa không phải là sân vườn hay nhà cửa, mà là một lối đi nhỏ bằng đá dốc xuống đột ngột, chỉ đủ cho một người đi qua. Bậc đá được phủ đầy rêu xanh, từ các khe nứt, vài cụm hoa dại nhỏ màu tím đậm đâm ra một cách ngoan cường. Màu xanh lục đập vào mắt – hai bên là những cây dương xỉ mọc um tùm, lá dày như da thuộc màu xanh đậm, xếp lớp rủ xuống, gần như che kín bầu trời. Không khí trở nên mát mẻ, chứa đầy mùi đất, mùn và hương hoa thanh khiết, gột sạch đi sự oi bức và nhờn dính của con hẻm lúc nãy.

Trình Ngạn Quân bước lên bậc đá trơn ướt, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, ánh sáng được lọc qua tán lá xanh rậm rạp không hở trên đầu, chỉ còn lại sắc xanh lục u tối, chìm xuống đáy nước sâu. Xung quanh tĩnh lặng, tiếng nhỏ giọt từ đầu lá rơi xuống, đập trên bậc đá hoặc lá mục, vang vọng một cách thanh thoát.

Bậc đá uốn lượn xuống vài chục bậc, trước mắt là một thung lũng nhỏ được ôm trọn bởi vách đá tự nhiên và những cây cổ thụ cao vút. Đáy thung lũng bằng phẳng, phủ đầy một lớp lá mục màu nâu sẫm, mềm mại. Một cây mưa xòe tán rộng như chiếc ô lớn, rễ khí như những con trăn khổng lồ rủ xuống, cắm sâu vào đất. Từ khe hở của tán cây, những tia sáng vàng mỏng manh, linh thiêng rọi xuống một thảm cỏ nhỏ giữa đáy thung lũng, nở đầy những bông hoa nhỏ màu trắng. Hoa nhỏ như những vì sao, cánh hoa gần như trong suốt, tỏa ra ánh sáng như ngọc trai.

Dưới gốc cây mưa mát lắm. Trình Ngạn Quân đi đến dưới gốc cây, ngồi xuống tựa lưng vào rễ khí to như xà nhà. Anh co một chân, tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhẹ, ánh mắt hướng về phía mảnh trời xanh biếc chói chang ở trên cao.

Tô Uyển ngồi xuống lớp lá mục bên cạnh anh, cảm giác mềm mại và mát mẻ, cuốn nhật ký trong ba lô áp vào bên đùi. Nhìn quanh, thung lũng xanh bí mật này khác hẳn bất kỳ góc phố ồn ào hay bãi biển náo nhiệt nào trong nhật ký của cha. Nó tĩnh lặng, linh thiêng, một sự yên bình bị thời gian lãng quên.

Tìm thấy nơi này như thế nào? Cô khẽ hỏi, giọng nói làm kinh động một con chim bói cá không xa, vỗ cánh bay vút qua những tia sáng, để lại ánh sáng lưu ly xanh lục.

Trình Ngạn Quân đưa tay, vuốt nhẹ lớp rêu xanh trơn láng trên vỏ của một rễ khí rủ xuống bên cạnh.

Thuốc hiện hình… dùng nhiều quá. Mắt không chịu được ánh sáng mạnh. Tai cũng ù đi dữ dội. Như có hàng trăm con ve sắt đang đập vào hộp sọ. Động tác của đầu ngón tay dừng lại một chút, … trốn đến đây. Bóng râm dày như phủ mười lớp vải nỉ đen. Tiếng nước nhỏ giọt… có thể át đi tiếng ù trong tai. Nghiêng mặt, nhìn Tô Uyển, quầng thâm đọng dưới đáy mắt đã tan biến từ lâu, … sau này thường đến. Thuốc hiện hình… không át được的时候, đến đây ngồi một lát… thuốc hiện hình… sẽ lắng xuống.

Anh dùng từ thuốc hiện hình, nói một cách nhẹ nhàng. Thung lũng xanh bị lãng quên này, bóng râm cây cối ngăn cách ồn ào và ánh sáng chói chang, nơi chỉ có tiếng thì thầm của nước nhỏ giọt và hương hoa, là liều thuốc giải duy nhất của anh, là nơi trú ẩn chống lại sự thiêu đốt của thuốc hiện hình. Anh đưa cô đến đây, không phải để展示 dấu chân của cha, mà là để chia sẻ cơ sở chữa lành bí mật của bản thân, là lời cảm ơn không lời nhưng quý giá.

Lồng ngực Tô Uyển tràn đầy dòng nước ấm, cô nhìn bàn tay Trình Ngạn Quân đặt trên đầu gối, vết bầm nhạt màu không còn là dấu ấn của vết thương, mà đã trở thành huy chương. Đột nhiên cô hiểu ra, sự tan biến của bóng hình xưa trên cánh tay anh, không chỉ vì ánh sáng mới từ những bức ảnh thời thơ ấu cô chia sẻ, mà còn vì bản thân anh đã tìm thấy vùng đất tịnh có thể thực sự khiến thuốc hiện hình lắng xuống.

Không nói gì, chỉ học theo anh, ngẩng đầu. Tầm mắt xuyên qua khe hở của tán cây mưa rộng lớn, bắt lấy một mảnh trời xanh thuần khiết. Một giọt nước lạnh buốt vừa rơi từ đầu lá, rơi xuống lòng bàn tay đang mở ra của cô, bắn tung những tia nước nhỏ, mang đến sự tỉnh táo thanh khiết.

Ánh mắt Trình Ngạn Quân dừng lại trên vệt nước đang nhanh chóng lan rộng trong lòng bay tay cô, anh giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào một chỗ lõm gần gốc cây mưa.

Nhìn kìa.

Tô Uyển dịch lại gần, sâu trong khe rêu, sát vào vỏ cây thô ráp, một chùm hoa cực kỳ nhỏ bé màu tím nhạt đang nở một cách ngoan cường. Hoa có màu tím nhạt dịu dàng, chỉ nhỏ bằng hạt gạo, cánh hoa mỏng như cánh ve, có mùi thơm mát giống như quả lê tươi vừa cắt đôi.

Nó chỉ nở vào những ngày sâu nhất của mùa mưa. Giọng Trình Ngạn Quân vang lên gần như sát vành tai Tô Uyển, hơi thở ấm áp thoảng qua những sợi tóc mai của cô, rễ cắm vào khe nứt của vỏ cây, sống nhờ hút nhựa cây và hơi nước trên rêu. Hoa nở… cũng chỉ một hai ngày. Mưa tạnh, nắng gắt, là tàn héo. Đầu ngón tay dừng lại trên chùm hoa tím nhạt đó, không chạm vào, … như trong thuốc hiện hình… nổi lên… một chút… ánh sáng mới không bị bóng hình xưa đè chết.

Tô Uyển nín thở, đóa hoa nhỏ bé màu tím nhạt ngoan cường, trên nền rêu xanh, như viên ngọc trai chìm xuống đáy biển. Trình Ngạn Quân ví nó với ánh sáng mới trong thuốc hiện hình không bị bóng hình xưa đè chết, nào có khác gì ẩn dụ cho chính bản thân anh? Sức sống ngoan cường đó của anh, và đóa hoa nhỏ trong khe rễ cây mưa sao mà giống nhau đến thế.

Rút điện thoại ra, mở camera, ống kính hướng vào đóa hoa tím nhạt, ngón tay lơ lửng trên nút chụp, nhưng do dự, cô ngẩng mắt nhìn Trình Ngạn Quân.

Chụp được không?

Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, không ngăn cản, cũng không khuyến khích, chỉ đón nhận ánh nhìn của cô.

Đầu ngón tay Tô Uyển nhẹ nhàng nhấn xuống.

Cách —

Trên màn hình, ánh sáng tím nhạt được định hình rõ ràng, và ở rìa khung hình, bàn tay Trình Ngạn Quân đặt trên đầu gối cũng vô tình được đưa vào một góc.

Tô Uyển nhìn hình ảnh trên màn hình, lại ngẩng mắt nhìn Trình Ngạn Quân. Anh vẫn tựa vào rễ khí, nụ cười nơi khóe miệng đã sâu hơn một chút. Trong thung lũng xanh này dùng để chống lại sự thiêu đốt của thuốc hiện hình, lần đầu tiên anh để lộ trước mặt cô, sức sống chân thực được tẩy rửa bởi ánh sáng mới.

Sự ồn ào của Newton Food Centre bùng nổ trong không khí nóng ẩm lúc hoàng hôn vừa buông. Hàng trăm bóng đèn sợi đốt và đèn neon dưới mái tôn thấp đan xen thành biển ánh sáng chói mắt, tràn xuống những bàn ghế nhựa san sát và những cái đầu nhấp nhô. Tiếng người ồn ào, tiếng leng keng của xẻng chảo, tiếng đá lạnh rơi xuống đáy ly, tiếng rao hàng của các chủ quán với đủ chất giọng nối tiếp nhau, hợp thành sóng âm.

Tô Uyển gần như bị cuốn vào khu ẩm thực sôi động bởi dòng người, cô vô thức nắm chặt dây ba lô, ánh mắt sốt sắng quét qua mê cung ẩm thực chóng mặt được tạo thành từ các quầy hàng trước mắt.

Lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Qua lớp vải áo, truyền đến cảm giác ấm áp và lực dẫn kéo. Là Trình Ngạn Quân, đã đi đến bên cạnh cô, thay chiếc áo thun cotton màu xám bình thường. Không đội mũ, mái tóc đen hơi dài tùy ý rủ xuống trán,

Bên này.

Anh tự nhiên buông cổ tay cô, dẫn đầu rẽ đám đông, đi về phía góc. Linh hoạt luồn lách qua những khe hẹp đông đúc, như cá về với nước. Bóng lưng lúc ẩn lúc hiện trong dòng người, mang theo vẻ ung dung hòa nhập vào chốn thị dân.

Lồng ngực Tô Uyển hơi ấm lên, nhanh chóng bước theo, hai người ngồi xuống bên chiếc bàn vuông nhựa ở góc, mặt bàn là vết dầu và vụn thức ăn của những thực khách trước đó.

Em muốn ăn gì? Trình Ngạn Quân nhìn cô, hỏi ý, thuộc về sự trao đổi giữa những người bạn đồng hành.

Tô Uyển nhìn quanh, ánh mắt lướt qua những tấm biển đa dạng: Satay, Chilli Crab, Black Pepper Crab, Sambal Stingray, Oyster Omelette, Laksa, Rojak… Đủ loại hương thơm biến thành những cái móc, kéo giãn vị giác.

Muốn nếm thử tất cả! Cô buột miệng nói, giọng có chút phấn khích được khơi dậy bởi khí tượng, … Cua sốt ớt? Satay? Và… cái kia! Cô chỉ vào một quầy hàng đang xếp hàng dài không xa, trên tấm sắt, món Oyster Omelette vàng ruộm giòn rụm đang xèo xèo trong dầu.

Trình Ngạn Quân gật đầu, Được. Anh đứng dậy, Anh đi mua. Em giữ chỗ. Giọng dứt khoát, mang ý nghĩa chủ động chia sẻ của con người.

Tô Uyển nhìn anh chen vào hàng người đang xếp hàng trước quầy Oyster Omelette, nghiêng đầu, chăm chú nhìn chủ quán thao tác điêu luyện lật món ăn trên tấm sắt. Đám đông xếp hàng chen lấn xô đẩy, nhưng anh đứng thẳng, đường vai thư giãn, không một chút căng thẳng hay xa cách như trước.

Xếp hàng, trả tiền, nhận từ chủ quán hộp xốp đơn giản đựng Oyster Omelette nóng hổi đang bốc khói. Bưng hộp, tránh những cánh tay vung vẩy và bát canh nóng, đi về phía Tô Uyển.

Anh đặt Oyster Omelette lên bàn, hộp xốp vẫn còn bốc khói, Nếm thử đi. Nói ngắn gọn.

Tô Uyển không kịp chờ đợi, cầm đũa dùng một lần, gắp một miếng Oyster Omelette vàng giòn, bên trong là những con hàu tươi ngon. Hương trứng và vị ngọt của hàu bùng nổ trong miệng, nước nóng làm cô hơi hít hà, nhưng không nhịn được gắp thêm miếng nữa. Ngon quá! Tán thưởng không rõ ràng, đôi mắt sáng long lanh.

Trình Ngạn Quân nhìn chằm chằm vào biểu cảm thỏa mãn của cô, trong đồng tử dường như có dòng nước ấm. Lại đứng dậy, đi về phía quầy bán Satay khác. Lúc quay lại, trên tay đã thêm vài xiên Satay gà nướng thơm lừng, phết sốt đậu phộng.

Nè. Đưa cho cô một xiên.

Tô Uyển đón lấy, cắn một miếng. Thịt gà mềm mọng nước, sốt đậu phộng ngọt xen lẫn mặn, lan tỏa tầng tầng lớp lớp phong phú trên vị giác. Cái này cũng ngon lắm!

Trình Ngạn Quân cầm lấy một xiên Satay, cũng cắn một miếng, khi nhai đường xương hàm chuyển động, mắt quét qua thực khách và những quầy hàng khói tỏa nghi ngút, là sự quan sát và thưởng thức đắm chìm trong đó.

Tiếp theo là Cua sốt ớt, con cua đỏ ngâm trong nước sốt sáng rực như dung nham, nóng hổi, mùi thơm cay nồng đầy quyến rũ. Trình Ngạn Quân dùng dụng cụ, động tác hơi vụng về tách mai cua, lộ ra thịt cua trắng ngần đầy đặn, gắp miếng thịt cua lớn nhất cho vào bát của Tô Uyển.

Cẩn thận nóng.

Tô Uyển gắp lên, thổi phù, cay đến chảy nước mắt, nhưng không nhịn được gắp thêm miếng nữa. Cay quá… nhưng… vị rất ngon!

Trình Ngạn Quân cũng gắp thịt cua, chấm đầy nước sốt, không chút biến sắc đưa vào miệng. Hầu cổ chuyển động, nuốt xuống, chỉ có những giọt mồ hôi lấm tấm trên đuôi mắt chứng minh sức mạnh của nước sốt.

Uống chút nước đi. Cầm ly nước đá trên bàn, đẩy đến trước mặt cô.

Tô Uyển uống một ngụm nước đá lớn, dập tắt ngọn lửa trên đầu lưỡi, mang đến sự sảng khoái thông suốt, có một cảm giác hạnh phúc không chân thực.

Đột nhiên, một mùi ngọt ngào như trái cây thối rữa ùa đến, là mùi sầu riêng! Chủ quán đang bán thịt sầu riêng tươi, thịt quả màu vàng óng như kem xếp chồng trong hộp nhựa, mùi thơm xâm lấn. Tô Uyển vô thức nhăn mũi lại. Cô vốn không ưa mùi sầu riêng.

Nhưng Trình Ngạn Quân dường như bị thu hút, anh nghiêng đầu, nhìn về phía quầy sầu riêng, rồi đứng dậy đi đến đó.

Tô Uyển hơi ngạc nhiên, anh… định mua sầu riêng sao?

Một lát sau, Trình Ngạn Quân bưng hộp nhựa quay lại. Trong hộp là vài miếng thịt sầu riêng như sữa đông, mùi nồng nặc bao trùm chiếc bàn nhỏ.

Thử không? Giọng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt có sự thăm dò.

Tô Uyển lại ngửi mùi, tỏ ra chống cự rõ rệt. Thôi đừng đi… mùi hơi…

Trình Ngạn Quân không ép, tự cầm thìa dùng một lần đi kèm, múc thịt sầu riêng. Động tác chăm chú như nghiên cứu học thuật, nhìn chằm chằm vào sữa đông màu vàng trên thìa, như đang phân tích cấu trúc phân tử của nó. Rồi, từ từ nuốt xuống.

Tô Uyển nhìn một cách căng thẳng. Trình Ngạn Quân nhai, chau mày lại trước, bị mùi nồng và cảm giác kỳ lạ tấn công. Sau đó, chân mày giãn ra, gợn lên một vòng sóng ngạc nhiên và… vui thích.

Anh ấy lại… thích nó sao?

Tô Uyển sửng sốt, Trình Ngạn Quân – người chỉ nạp những thứ thiết yếu duy trì sự sống, lại chủ động thử và thưởng thức món sầu riêng đầy tranh cãi này?

Trình Ngạn Quân nhận ra sự kinh ngạc của cô, lại múc một miếng sầu riêng nhỏ, đưa đến miệng cô.

Ngọt đấy. Anh nói, giọng đầy sức quyến rũ, … như… kem.

Tô Uyển đối mặt với miếng thịt quả màu vàng gần trong tầm mắt, cùng ánh sáng trong mắt Trình Ngạn Quân, quyết định liều một phen. Cô nhắm mắt, nín thở, há miệng ngậm lấy thìa. Mùi thơm tràn ngập khoang miệng, nhưng theo sau đó, là sự mịn màng mượt mà như kem, hương ngọt đậm đà và vị ngọt hậu độc đáo.

Cô mở mắt, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên thích thú, thật… ngọt! Lại không nhịn được nhai thêm một chút, cảm nhận hương vị gây nghiện.

Hai người nhìn nhau cười, hai tâm hồn từng bị ngăn cách bởi thời gian và vết thương, lần đầu tiên không có khoảng cách, cười một cách chân thật thoải mái… Tiếng cười không lớn, nhưng khắc ghi rõ ràng niềm vui của hiện tại.

Đêm càng khuya, ánh đèn của quán ăn càng rực rỡ, tiếng người vẫn ồn ào. Họ tiếp tục ăn, trò chuyện, tuy phần lớn là Tô Uyển kể về những cảm nhận và suy nghĩ của mình, Trình Ngạn Quân lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại ngắn gọn.

Về chứ? Động tác của Trình Ngạn Quân có chút lười biếng sau khi no nê.

Ừ. Tô Uyển bước đi nhẹ nhàng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *