Buổi chiều ở khu phố Vũ Cát Sĩ ngột ngạt bởi những đợt sóng nhiệt, mùi gỗ cháy khét từ những tấm gỗ cũ phơi dưới nắng gắt hòa lẫn với hương cà ri nồng nặc tỏa ra từ cửa hàng gia vị Ấn Độ ở góc phố. Tô Uyển đứng trước cánh cửa gỗ sơn màu loang lổ của một ngôi nhà cổ kiểu cửa hiệu, phía trên khung cửa, tấm biển gỗ nâu với dòng chữ khải thư ngay ngắn viền bằng sơn vàng phai màu: Tiệm may Tô Ký. Nét chữ đã bị mưa gió làm mờ đi, cánh cửa đóng chặt, những đường vân gỗ nứt ra thành những khe nứt nhỏ, tựa như những nếp nhăn trên mu bàn tay người già.
Không khí nóng rát bỏng rát cổ họng, cuốn nhật ký trong ba lô áp sát vào xương sống, hình ảnh người cha thuở thiếu thời cặm cụi viết dưới ánh đèn dầu trong căn phòng nhỏ phía sau vẫn in rõ như ngày hôm qua. Cô rút điện thoại, màn hình loá lên màu trắng chói dưới ánh nắng gay gắt. Đầu ngón tay lướt qua danh bạ, dừng lại ở cái tên Từng Từng, người em họ xa giờ đang trông coi cửa hiệu tổ tiên đã ngừng hoạt động từ lâu.
Từng Từng, chị đến rồi. Giọng Tô Uyển hơi căng thẳng khi cuộc gọi kết nối.
Chị! Cửa không khoá, đẩy vào thẳng đi! Giọng nói trong trẻo, vui vẻ của Tô Từng Từng vang lên từ ống nghe, phía sau thoảng nghe tiếng trống nhạc pop và tiếng xèo xèo của xẻng chảo, Em đang ở trong bếp rang tôm đây! Dầu đang sôi, chị vào ngồi trước đi!
Cuộc gọi kết thúc, đầu ngón tay Tô Uyển chạm vào cánh cửa gỗ thô ráp, dùng lực đẩy vào trong. Trục cửa rên rỉ kéo dài, cuốn theo một luồng khí bụi tích tụ phả vào mặt. Ánh sáng trong phòng đột ngột tối sầm, mùi bụi vải cũ, long não và hơi ẩm mốc ào vào khoang mũi.
Cô bước sang một bên, ánh mắt hướng về Trình Ngạn Quân đứng cách đó vài bước. Đứng ở ranh giới giữa ánh nắng và bóng tối trong cửa, đường nét chiếc áo khoác màu xám của anh được viền bằng một đường bạc lấp lánh dưới ánh sáng mạnh. Anh khẽ gật đầu, ra hiệu để cô đi trước.
Tô Uyển bước vào phòng, mắt dần thích nghi với bóng tối, cảnh vật dần hiện rõ. Phòng trước chật hẹp, dọc tường dựng mấy dãy kệ gỗ sẫm màu, trống rỗng, chỉ phủ một lớp bụi trắng dày. Một chiếc máy may đạp chân kiểu cũ đơn độc ở góc, đầu máy phủ một tấm vải hoa phai màu. Sàn nhà bằng đá mài màu sẫm, chỗ mòn lộ ra xương đá màu nhạt. Không khí trì trệ, thời gian đọng lại như chất keo.
Chị! Tiếng bước chân vui vẻ vang lên từ sâu trong phòng sau, bóng dáng Tô Từng Từng xuất hiện ở khung cửa thông ra nhà bếp. Cô đeo tạp dề hồng lấm tấm dầu, tóc cột cao, má đỏ ửng vì hơi nóng nhà bếp, như quả táo chín. Cô bước vài bước tới trước mặt Tô Uyển, mang theo hơi nóng thơm phức của tôm rang, thân mật vòng tay qua cánh tay Tô Uyển.
Ngồi đi ngồi đi! Tô Từng Từng kéo Tô Uyển tới chiếc ghế mây cũ phủ bụi gần cửa sổ, tay phủi nhẹ mặt ghế, Đường xa nóng lắm phải không? Em lấy nước chanh đá cho chị nhé! Cô quay người định vào bếp, bước chân nhanh nhẹn như chú nai con.
Ánh mắt Tô Uyển liếc nhìn cửa, Trình Ngạn Quân đang bước chậm vào phòng, đứng trong bóng tối từ khung cửa. Anh nhìn xung quanh, mắt quét qua những kệ hàng trống rỗng, chiếc máy may phủ bụi, cuối cùng dừng lại ở cánh cửa nhỏ thông ra phòng sau chật hẹp, ánh mắt bình lặng.
Tô Từng Từng bưng hai ly nước chanh xanh đầy đá viên, hơi lạnh bốc lên, đưa vào tay Tô Uyển. Nè, uống nhanh đi! Giải nhiệt! Cô tự mình ngửa cổ uống một ngụm lớn, nước đá nhỏ giọt xuống cằm, cô không bận tâm dùng mu bàn tay lau đi.
Cảm ơn Từng Từng. Tô Uyển tiếp nhận ly thủy tinh, đầu ngón tay ướt đẫm những giọt nước đọng trên thành ly. Cô nhấp một ngụm, vị chua mát xộc lên đầu, xua tan sự ngột ngạt trong phòng.
Tô Từng Từng đặt ly xuống, tò mò tiến lại gần Tô Uyển, đôi mắt to chớp chớp: Chị, lần này chị về… một mình thôi à? Ánh mắt cô vượt qua vai Tô Uyển, quét một vòng khắp phòng khách trống rỗng, ánh mắt trong veo, không một chút dừng lại hay tìm kiếm, như thể lướt qua khoảng không vô vật.
Tay Tô Uyển cầm ly siết chặt, thủy tinh hằn vào xương ngón tay. Cô thấy rõ ánh mắt Tô Từng Từng xuyên qua vùng bóng tối nơi Trình Ngạn Quân đứng, không chút trở ngại đáp xuống bức tường phía sau anh, như thể đó chỉ là không khí bình thường. Tim thắt lại, hơi lạnh băng nhanh dọc xương sống, cô ép mình giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra âm thanh. Cô từ từ quay mặt, ánh mắt hướng về Trình Ngạn Quân.
Anh vẫn đứng trong bóng tối gần cửa, đường nét thân hình rõ ràng, đường vân áo khoác vẫn phân minh dưới ánh sáng. Anh đang hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên đỉnh kệ, nơi chất đống những hộp cứng phủ bụi, một trong số đó lộ ra nửa mảnh vải chàm phai màu. Sự tồn tại thật chân thực, thật cụ thể.
Tô Từng Từng hào hứng: À chị! Phòng ông nội ngủ trên lầu, dạo trước em dọn dẹp, tìm thấy mấy tấm ảnh cũ! Có cả ảnh ba chị hồi nhỏ! Mặc áo khoác nhỏ, đứng trước cửa tiệm, trông ngố lắm! Cô khúc khích cười, tiếng cười trong trẻo.
Tô Uyển nhìn khuôn mặt cười của Tô Từng Từng, lại nhìn về bóng người đang yên lặng ngắm nhìn đồ vật cũ trong bóng tối. Một ý nghĩ xuyên qua não: Từng Từng không nhìn thấy anh, chỉ trừ mình.
Em… em đi xem ảnh. Tô Uyển đặt ly xuống, đứng dậy bước về phía cầu thang hẹp thông ra phòng sau. Cầu thang gỗ dốc, bước lên phát ra âm thanh trầm đục.
Chờ em với! Tô Từng Từng nhảy cẫng theo sau.
Tô Uyển bước lên bậc cuối cùng, đứng ở hành lang tầng hai ánh sáng mờ ảo, cô quay đầu lại. Phía dưới cầu thang, Trình Ngạn Quân đang bước lên chậm rãi. Giày giẫm lên những bậc gỗ cũ, phát ra tiếng động nhẹ rõ ràng và đều đặn: tạch, tạch. Anh bước lên từng bước, thân hình hiện ra đầy đủ ở hành lang tầng hai. Anh dừng lại cách Tô Uyển một bước, ánh mắt bình thản hướng về cánh cửa đóng chặt, sơn tróc ở cuối hành lang—đó là phòng ngủ của ông nội.
Ảnh ở trong phòng đó! Tô Từng Từng chỉ tay về cánh cửa, lao từ bên cạnh Tô Uyển qua, chạy thẳng tới vặn tay nắm cửa. Trục cửa kêu lên tiếng cọ xát chói tai. Bóng dáng cô chồng lên rồi tách khỏi Trình Ngạn Quân, như xuyên qua một bức tường không khí, không hề hay biết.
Máu trong người Tô Uyển đông cứng, cô nhìn Tô Từng Từng đẩy cửa phòng, biến mất trong ánh nắng rực rỡ trong phòng. Còn Trình Ngạn Quân, đứng ngay bên cạnh cô, chân thực đến mức có thể chạm tới. Cô có thể ngửi thấy mùi đặc trưng trên người anh, nhưng lại vô hình trong thế giới giác quan của Tô Từng Từng.
Trong hành lang chỉ còn tiếng kim đồng hồ cũ bò chậm rãi, Tô Uyển đứng im như trời trồng. Trình Ngạn Quân không hay biết gì về mọi thứ xung quanh, hoặc có lẽ đã thấu hiểu sự thật tàn khốc này. Anh chỉ hơi nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt kinh hãi của Tô Uyển.
Hiện hình… Môi anh khẽ động, …chỉ có tác dụng… với những tấm phim đặc định.
Tô Từng Từng đẩy cửa, ánh nắng như vàng rải trên sàn gỗ phai màu. Tô Từng Từng đã lao tới trước chiếc vali nâu đậm mở toang dựa tường, hào hứng lục tìm.
Giọng nói trong trẻo của Tô Từng Từng vang vọng trong phòng: Chị! Lại đây xem nè! Tấm này! Ông nội bồng ba chị, đứng trước cửa tiệm cũ! Ba chị hồi đó chỉ nhỏ xíu vậy thôi! Cô giơ tấm ảnh đen trắng đã ngả màu lên, vẫy vẫy về phía cửa.
Ánh mắt Trình Ngạn Quân đáp xuống tấm ảnh được Tô Từng Từng giơ cao, thân hình run lên. Tô Uyển nhìn thấy Trình Ngạn Quân giơ tay phải lên, đầu ngón tay chỉ về phía tấm ảnh.
Chị Uyển? Tô Từng Từng nghiêng đầu nghi hoặc, Vào đi chứ!
Tô Uyển bước vào phòng, đi đến bên Tô Từng Từng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn cửa.
Nè! Tô Từng Từng như dâng báu vật, đặt tấm ảnh vào tay Tô Uyển, giấy ảnh cứng còn hơi ấm của nắng. Trong ảnh, ông nội trẻ tuổi mặc áo khoác cũ kiểu cũ đã bạc màu, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt hiền từ, ôm trong lòng cậu bé trai chừng ba bốn tuổi. Cậu bé mặc chiếc áo khoác vải thô rộng quá khổ, trên vai có một vết bẩn nhỏ không đều, màu hơi đậm. Má cậu bé tròn trịa, ánh mắt ngây thơ tò mò đặc trưng của trẻ con, khóe miệng hơi nhếch xuống, dường như không kiên nhẫn chụp ảnh. Phía sau là cánh cửa gỗ của tiệm may Tô Ký, mép cửa, những bông hoa nhỏ màu trắng hoang dã cố gắng nhô lên trong độ sâu trường ảnh mờ ảo.
Đầu ngón tay Tô Uyển vuốt ve khuôn mặt non nớt của cậu bé trong ảnh, cha cô, Tô Thiệu Minh, lúc nhỏ như vậy. Vết bẩn trên vai… cô đột nhiên nhớ lại chuyện thiếu niên Tô Thiệu Minh đã nhắc tới trong nhật ký, thuở nhỏ làm đổ hộp màu nhuộm xanh quần áo!
Em xem vai cậu bé, đầu ngón tay Tô Uyển ấn mạnh vào vết bẩn, có phải… màu xanh không?
Tô Từng Từng cúi xuống xem kỹ, mũi gần như chạm vào giấy ảnh: Ủa? Hình như đúng vậy đó! Bẩn thỉu quá! Ông nội không thay áo sạch sẽ rồi chụp hình! Cô lại khúc khích cười.
Lời Tô Từng Từng vừa dứt—
Trình Ngạn Quân trong ánh sáng ngược nơi cửa, bàn tay trái đặt trên mép khung cửa đột nhiên siết chặt, các đốt ngón tay mất hết máu vì dùng lực quá mức, ống tay áo khoác xám bị kéo căng, vải bó lại phác họa đường nét cơ bắp cẳng tay co thắt trong chốc lát.
Tiếp theo, biến đổi đột ngột xảy ra. Tấm ảnh ngả màu mà Tô Uyển đang nắm chặt trong tay, bùng nổ thứ ánh sáng trắng sữa dịu dàng nhưng cực kỳ mãnh liệt. Ánh sáng không chói mắt, mà có chất xuyên thấu mềm mại như ngọc, nuốt chửng tấm ảnh, như thể thứ trong lòng bàn tay không phải là giấy, mà là một vầng trăng tròn thu nhỏ. Ánh sáng chảy tràn, lấp đầy cả căn phòng! Tường, sàn, đồ đạc cũ, vali mở toang, thậm chí cả khuôn mặt kinh ngạc của Tô Từng Từng, đều được bao bọc, thấm đẫm bởi quầng sáng kỳ lạ!
Á! Tô Từng Từng kêu lên một tiếng ngắn, vô thức giơ tay che mắt lùi lại một bước, Chị! Tấm ảnh này… sao vậy?!
Tô Uyển cũng bị ánh sáng làm cho choáng váng, nhưng cô không buông tay. Trong lõi ánh sáng, hình ảnh Tô Thiệu Minh thuở nhỏ trong ảnh không những không mờ đi dưới ánh sáng mạnh, ngược lại trở nên rõ ràng chưa từng thấy. Vết bẩn trên vai cậu bé trong ánh sáng biến đổi nhẹ, hiện ra màu xanh đậm mang chất liệu thời gian. Những đường vân trên tấm ván gỗ cũ mờ phía sau cũng trở nên rõ ràng, những bông hoa nhỏ màu trắng cố gắng chui ra từ khe cửa, đường nét cánh hoa trong quầng sáng hiện rõ từng chi tiết.
Kinh hãi hơn, ánh sáng dường như có sự sống, nó không tĩnh tại, mà như dòng sông ngân hà chảy trôi, từng sợi từng sợi, đổ xô về phía Trình Ngạn Quân đứng nơi cửa.
Khi ánh sáng chạm vào cơ thể Trình Ngạn Quân, chất liệu vải cũ của chiếc áo khoác xám như tấm lụa cũ thả vào nước sạch, rửa trôi những vết mòn, mồ hôi và bụi bặm tích tụ qua năm tháng. Màu sắc trở nên tươi sáng đậm đà, như gấm lụa xám sắt mới nhuộm. Những đường vân đan thô ráp trong ánh sáng trở nên mịn màng phẳng lặng, tất cả những chỗ sờn rách ở ống tay, cổ áo, gấu áo đều được vuốt phẳng, sửa chữa, tươi mới hoàn toàn.
Làn da lộ ra ngoài của anh, vùng thái dương, cổ, cánh tay, những vết bầm xanh nhạt cứng đầu tượng trưng cho cái giá của hiện hình, tan biến dưới dòng ánh sáng. Da trở lại màu sắc khỏe mạnh đồng đều, mịn màng căng bóng, không còn một dấu vết thương tích. Thậm chí những sợi tóc hơi rối cũng trở nên mềm mượt bóng ánh.
Ánh sáng dịu dàng nhưng triệt để bao bọc anh, tẩy rửa anh, tái tạo anh. Thân thể cứng đờ run nhẹ trong ánh sáng, không phải đau đớn, mà là run rẩy như được giải thoát. Bàn tay trái siết chặt khung cửa từ từ buông lỏng, các đốt ngón tay duỗi ra, vẻ xanh xao biến mất, lộ ra màu máu khỏe mạnh. Trong đôi mắt nâu đậm, một thứ trong suốt và sáng rỡ chưa từng có, như bầu trời quang đãng sau cơn mưa. Sức sống mãnh liệt, bùng nổ trong dáng vẻ cao ráo của anh.
Ánh sáng kéo dài vài giây, rồi như thủy triều rút, thu lại hoàn toàn vào tấm ảnh trong lòng bàn tay Tô Uyển. Tấm ảnh trở lại chất liệu bình thường, nằm trong lòng bàn tay Tô Uyển.
Tô Từng Từng xoa xoa thái dương, bối rối lẩm bẩm điều gì về ánh sáng, thậm chí thò người ra ngoài cửa sổ nhìn, quy kết ánh sáng kỳ lạ vừa rồi cho việc kính cửa sổ phản quang quá mạnh. Cô lắc lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa vung vẩy, vứt bỏ cảm giác choáng váng còn sót lại. Chị, chị không sao chứ? Tấm ảnh… không làm bỏng tay chị chứ? Cô quan tâm nhìn tay Tô Uyển, chỉ thấy một tấm ảnh cũ bình thường.
Tô Uyển nén chấn động trong lòng, Không sao, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, …có lẽ do phản quang quá mạnh, hơi chói mắt thôi.
Đúng vậy mà! Tô Từng Từng lập tức chấp nhận lời giải thích, nở nụ cười tươi sáng, Căn nhà cũ này cửa sổ cũ rồi, góc độ lại khó chiều, nắng trưa chiếu vào, chói mắt lắm! Em vào bếp xem mấy miếng tôm của em, kẻo cháy mất! Quay người, tạp dề màu hồng biến mất ở hành lang thông ra nhà bếp.
Ánh sáng ban đầu đã rửa sạch bóng hình cũ. Anh giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết màu trên vai Tô Thiệu Minh thuở nhỏ trong ảnh, …vết thương của hiện hình… cũng tan biến.
Ánh sáng ban đầu… thì ra, các bạn quen nhau từ lâu rồi.
…còn có ảnh, trong vali.
Tô Uyển như tỉnh giấc mơ, nén tiếng nghẹn ngào trong cổ, gật đầu. Thì ra, lý do Trình Ngạn Quân không tiếc tổn hại thân thể để hiện hình, ngoài nhiệm vụ, còn vì anh ở một mức độ nào đó là người bạn cũ chứng kiến sự trưởng thành của cha cô. Cô ngồi xổm xuống, trong vali chất đống nhiều tấm ảnh đen trắng ngả màu hoặc ảnh màu kiểu cũ, phần lớn được ngăn cách bằng giấy can mỏng.
Ông nội mặc áo màu xanh, đứng dưới bảng hiệu tiệm may Tô Ký, ánh mắt hiền từ trầm lặng; thiếu niên Tô Thiệu Minh ngồi xổm trên bậc đá trước cửa tiệm, chơi đùa với con chó ta lông màu loang lổ, nụ cười rạng rỡ như nắng trưa; bà nội ngồi trên ghế mây gần cửa sổ, cúi đầu thêu một tấm lụa, sợi tóc lấp lánh dưới ánh nắng; còn có mấy tấm ảnh gia đình, cha mẹ trẻ bồng đứa bé sơ sinh, chắc là cha cô, phía sau là cây đa già trước cửa tiệm giờ đã không còn…
Mỗi tấm ảnh đều mang ánh sáng mềm mại dạng hạt của thời đại đó, ghi lại những tháng ngày bình dị trôi qua của gia đình họ Tô trong tiệm may nhỏ bé này.
Trình Ngạn Quân bước đến bên cạnh cô, cũng ngồi xổm xuống. Anh không chạm vào ảnh, chỉ ngắm nhìn, thưởng thức không mang màu sắc công lợi. Khi thấy tấm ảnh thiếu niên Tô Thiệu Minh trong ánh đèn mờ ảo phòng sau, vụng về đạp bàn đạp máy may, nhăn mặt khâu vá quần áo.
Cậu ấy… ghét cái này. Giọng Trình Ngạn Quân mang theo nụ cười, như đang chia sẻ bí mật, …đường kim mũi chỉ… cong queo như giun bò.
Tô Uyển nhìn biểu cảm khổ sở của cha, không nhịn được bật cười, tiếng cười nhẹ nhõm lâu rồi không có. Thật à? Cô cười hỏi, đầu ngón tay chạm vào vầng trán nhăn lại của thiếu niên trong ảnh.
Ừ. Trình Ngạn Quân gật đầu, trong đôi mắt cũng dâng lên nụ cười rõ rệt, …cậu ấy thích… chạy nhảy bên ngoài hơn. Cằm hướng về phía con phố ngoài cửa sổ, …cát… biển… thú vị hơn… mảnh vải.
Hai người cứ thế ngồi xổm bên chiếc vali cũ, lật từng tấm ảnh cũ. Tô Uyển kể lại những mảnh ký ức lẻ tẻ về tấm ảnh từ mẹ hoặc nhật ký. Trình Ngạn Quân thỉnh thoảng bổ sung một hai chi tiết chính xác, như ngày tháng cụ thể chụp ảnh, biển hiệu cửa hàng nào đó đã biến mất trong nền ảnh, thậm chí màu miếng vá không đáng chú ý trên vai áo thiếu niên Tô Thiệu Minh lúc chụp ảnh… miêu tả không còn lạnh lẽo, mà là cảm giác bình hòa khi sắp xếp những vật cũ quý giá.
Cho đến—
Chị! Ăn cơm nào! Giọng nói trong trẻo vui vẻ của Tô Từng Từng như chuông bạc, cùng với tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên, Tôm rang chín rồi! Vàng giòn! Không ăn nhanh thì mềm mất!
Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, bóng dáng Tô Từng Từng xuất hiện ở cửa. Trên tay là chiếc đĩa sứ nóng hổi, chất đầy những miếng tôm rang vàng óng, tỏa mùi thơm quyến rũ.
Lại đây… Giọng nói đột ngột dừng lại, nụ cười đông cứng trên mặt, tay bưng đĩa run lên. Vài miếng tôm trượt khỏi mép đĩa, rơi tõm xuống sàn gỗ.
Ánh mắt đóng đinh vào Trình Ngạn Quân đang ngồi xổm bên chiếc vali cũ, bên cạnh Tô Uyển, vẻ kinh ngạc như ban ngày thấy ma.
Anh… anh… Môi Tô Từng Từng run rẩy, ngón tay chỉ về Trình Ngạn Quân, …anh là ai? Vào lúc nào vậy? Liên tục đảo mắt giữa Trình Ngạn Quân và Tô Uyển, có chút không thể hiểu người đàn ông khí chất thanh tú này rốt cuộc là chuyện gì! Chị! Anh ấy… anh ấy sao lại ở đây?! Em… lúc nãy em xuống lầu… rõ ràng…
Tô Uyển tim treo ở cổ họng, cô đứng dậy, che nửa bước trước Trình Ngạn Quân, cố gắng giải thích: Từng Từng, đừng sợ! Anh ấy là…
Ôi——! Tô Từng Từng hít một hơi lạnh, lập tức hiểu ra. Vẻ kinh hãi trên mặt nhanh chóng biến mất, trở thành ánh sáng hiểu ra, tiếp theo là phấn khích. Cô vỗ đùi một cái, những miếng tôm trong đĩa lại nhảy lên theo.
Chị! Sự ngạc nhiên và châm chọc thái quá, đôi mắt to sáng long lanh liếc nhìn Trình Ngạn Quân, Chị giấu kỹ thật đấy! Em bảo sao chị thần bí một mình chạy về! Thì ra là dẫn bạn trai về ra mắt gia đình… à không, là về tìm cội nguồn tiện thể yêu đương à! Hoàn toàn phớt lờ sự xuất hiện kỳ lạ của Trình Ngạn Quân, tự mình tưởng tượng ra một vở kịch lãng mạn, phấn khích đến mắt má đỏ hơn, Anh rể! Chào anh! Em là Tô Từng Từng! Em họ của chị Uyển! Nhiệt tình giơ tay về phía Trình Ngạn Quân.
Anh——rể? Mặt Tô Uyển đỏ bừng, bối rối đến mức gần như hóa hơi tại chỗ.
Trình Ngạn Quân cũng từ từ đứng dậy, trên mặt không có nhiều vẻ bối rối hoặc lúng túng, trong mắt thoáng qua ánh sáng bị hiểu lầm làm cho buồn cười. Anh nhìn bàn tay đầy vết dầu mỡ đang giơ ra của Tô Từng Từng, lại nhìn đôi mắt long lanh đầy hiếu kỳ và phấn khích của cô, nụ cười thêm sâu.
Trình Ngạn Quân. Anh nói tên mình, …không phải anh rể.