Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, Tần Khanh vừa mới tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa đã vô thức trườn dậy, liếc nhìn đồng hồ rồi vội vàng mặc quần áo.
Yaya vừa mở cửa bước vào, thấy Tần Khanh đang cuống quýt liền tò mò hỏi: Khanh Khanh, chiều nay em có việc gấp à? Sao vội thế?
Tần Khanh không có thời gian ngẩng đầu nhìn cô, vẫn đang vội vàng chỉnh lại mái tóc, giọng hối hả trách móc: Yaya, sao chị bây giờ mới tới tìm em? Chút nữa anh Lâm Tuấn đợi mệt ở thư phòng rồi!
Yaya nghe xong sững sờ, ánh mắt lộ chút bùi ngùi: Khanh Khanh, đừng bận rộn nữa, em quên rồi à? Nhị thiếu gia Lâm đã ở trên máy bay tới H quốc rồi…
Đôi tay đang chỉnh tóc của Tần Khanh bỗng ngừng lại, phải rồi, anh Lâm Tuấn đã đi rồi.
Cô buồn bã tháo búi tóc vừa mới cố định, sợi tóc mềm mại vẽ một đường cong xinh đẹp trên không rồi xõa xuống đôi vai gầy guộc…
Tần Khanh ôm đầu gối trên ghế sofa cạnh cửa sổ, nghiêng người ngắm nhìn cây lớn bên ngoài, tâm trí dần trôi xa…
Yaya thấy tình trạng của cô, không làm phiền nữa mà lùi ra ngoài cửa, cho cô không gian riêng.
Kim giây trên tường tích tắc vang lên, trong căn phòng tĩnh lặng nghe càng rõ rệt.
Tần Khanh đột nhiên chẳng muốn làm gì cả, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Do thể trạng không tốt, cô rất ít khi đến trường, nên Lâm Tuấn đương nhiên trở thành người thầy và bạn chơi duy nhất của cô. Anh ấy đột ngột rời đi khiến Tần Khanh thật khó chấp nhận.
Không biết đã nằm trên ghế sofa bao lâu, lâu đến mức Tần Khanh cảm thấy đầu óc mình mơ màng trở lại, mi mắt cũng dần trĩu nặng. Rõ ràng chẳng làm gì nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Lúc này, một góc cửa phòng cô từ từ hé mở, một cục bóng tròn trắng xóa chạy vào…
Tần Khanh đang mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên cảm thấy bàn chân thò ra ngoài sofa cọ vào thứ gì đó mềm mại, khá dễ chịu. Cô tưởng là ảo giác, nhưng một lúc sau lại nghe tiếng ọ ẹ.
Điều này khiến Tần Khanh giật mình, mở mắt nhìn xuống chân, á!
Bên cạnh chân cô đang nằm một chú Samoyed trắng muốt tròn trĩnh, đôi mắt tròn xoe nhìn cô, nghiêng đầu nhỏ vô cùng đáng yêu.
Tần Khanh vui vẻ nói: Em xinh xắn này từ đâu tới vậy? Sao lại ở đây một mình thế!
Nói xong liền nhấc bổng chú Samoyed đáng yêu lên, đôi tay không kìm được mà vuốt ve, thật thoải mái quá đi.
Tần Khanh đang mải mê vui đùa với chú chó, không để ý đến bóng hình cao lớn đứng ngoài cửa. Người đó dựa vào cửa, không nói năng gì, lặng lẽ ngắm nhìn Tần Khanh đang cười tươi trước mắt.
Nhìn thấy nụ cười của cô, khóe môi anh cũng nhếch lên.
Bước tới phía trước, đưa tay lên, chú chó trắng nhỏ vừa còn đang quẫy đạp trong lòng Tần Khanh đã rơi vào tay Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên nhấc chú chó lên, đặt trước mắt mình, hơi chê bai liếc nhìn.
Ừ, gu của trợ lý Lâm thật là…
Chưa kịp để Nhiếp Xuyên tiếp tục bình phẩm, Tần Khanh đã sốt sắng nhảy đến trước mặt anh trên đôi chân trần, nhón chân lên cố gắng giải phóng chú Samoyed tội nghiệp trong tay anh, miệng lẩm bẩm: Nhiếp Xuyên, anh thả nó ra đi, nó sẽ khó chịu đó!
Nhiếp Xuyên nhìn tiểu nhân còn chưa cao bằng vai mình, nụ cười mờ nhạt ở khóe môi biến mất. Xem ra không nên mua chó con về dỗ cô nhóc này, tự chuốc lấy rắc rối, hừ! Còn thân với chó hơn cả với anh.
Cúi đầu thấy cô vẫn đứng trên sàn nhà bằng đôi bàn chân trắng ngần, lông mày anh nhíu lại thể hiện sự bất mãn, giọng điệu nghiêm túc nói: Khanh Khanh quay lại sofa đi, từ nay về sau không được đi chân trần trên sàn nhà!
Tần Khanh đang lo lắng cho chú chó nhỏ trong tay anh, thấy anh hoàn toàn không để ý đến lời cô nói cũng tủi thân, giọng ngây thơ cãi lại: Bây giờ là mùa hè mà, có sao đâu.
Nhiếp Xuyên nhìn cô đã học được cách cãi lại liền hừ lạnh: Mùa hè cũng không được, em quên thể trạng của mình rồi hay còn muốn đến bệnh viện nữa?
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Tần Khanh lập tức cảm thấy ác cảm, cuối cùng ngoan ngoãn quay lại ngồi trên sofa…
Nhìn cô cuối cùng cũng chịu yên lặng, Nhiếp Xuyên thở phào nhẹ nhõm!
Trong lòng hiếm hoi cảm thán: Trẻ con thật khó dạy, lớn lên chút đã học được tính bướng bỉnh rồi, vẫn là lúc nhỏ ngoan ngoãn hơn.
Nhìn Tần Khanh đang hờn dỗi trên sofa, Nhiếp Xuyên thỏa hiệp bước tới, đặt chú Samoyed trong tay xuống cạnh cô.
Tần Khanh lúc này phản ứng khá nhanh, lập tức giật lấy ôm vào lòng vỗ về.
Ngoan nào, Tiểu Tát.
Nhiếp Xuyên buồn cười nhìn cô: Nhanh vậy đã đặt tên cho nó rồi à?
Tần Khanh vốn không hay để bụng, sau khi chó con quay lại bên cạnh cũng không tranh cãi với anh nữa, vui vẻ nói: Vâng, từ nay nó sẽ gọi là Tiểu Tát, được không? À, mà chú chó này từ đâu chạy tới vậy?
Nhiếp Xuyên thong thả dựa vào đầu kia sofa, giọng điệu bình thản nói: Bạn tặng, nếu em thích thì từ nay để nó chơi cùng em.