Khi người khác đi rồi, mặt của Niết Xuyên càng trở nên âm trầm đáng sợ, lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì.
Trên tay không ngừng xoay chuyển chuỗi hạt Phật.
Gần đây, em hãy chú ý nhiều hơn đến tin tức trên mạng.
Trợ lý Lâm nghi hoặc hỏi:
– Chẳng lẽ cô Phương kia sẽ nói gì đó trên mạng?
– Đề phòng bất trắc, trước khi ta xử lý xong mọi chuyện, đừng để Tần Khanh biết.
– Vâng!
——————
Sau khi cơ thể gần như không còn vấn đề gì, Tần Khanh trở lại trường học.
Ánh nắng ban mai trải khắp các góc lớp học, trên ghế ngồi, chàng thiếu niên như thường lệ đón ánh nắng sớm, lặng lẽ tựa bên cửa sổ.
Có vẻ như cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi chuyện tối hôm đó, Tần Khanh cũng hơi yên tâm.
Cô cầm sách lên, muốn chuẩn bị bài trước.
Nhưng Tần Khanh phát hiện mình hoàn toàn không thể tập trung, mắt nhìn vô định vào cuốn sách trên tay, nhưng chữ nào cũng không đọc vào.
– Mình có nên cảm ơn cậu ấy không?
Ánh mắt của thiếu nữ vô thức liếc về phía chàng thiếu niên.
Trong lòng dao động mãi:
– Nếu đánh thức cậu ấy dậy hình như cũng không hay.
Không biết có phải ánh mắt của thiếu nữ quá nồng nhiệt hay không.
Lục Sanh như có cảm giác, đôi mắt phượng vốn đang nghiêng nghiêng nhắm chặt, đồng thời mở ra khi cô gái lại nhìn về phía này.
Cả hai đều sững sờ.
– Có việc gì thì nói đi, cứ nhìn trộm mãi thế?
– Em… em không có, em đang xem sách đó, nào có nhìn anh?
Tần Khanh bị bắt tại trận khi liếc nhìn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì xấu hổ, không kịp suy nghĩ liền bật ra.
– Ồ~ Học sinh giỏi quả là khác nhỉ, sách đều xem ngược cả!
Lời của Lục Sanh vừa thốt ra
Khiến Tần Khanh vốn đã rất xấu hổ lại càng thêm ngượng ngùng
Chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ chui xuống!
Cô lấy lại bình tĩnh, giả vờ trấn định nhìn cậu, ánh mắt trong sáng kiên định giải thích: Em không nhìn trộm anh, em chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của anh.
Lục Sanh nhìn thiếu nữ nghiêm túc giải thích việc không nhìn trộm mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bực bội.
– Ừ.
Cậu trả lời gọn lỏn
Quay mặt về phía cửa sổ nằm xuống, không nói thêm lời nào.
– Thế thôi sao?
Tần Khanh lại bị một chữ ngắn ngủn đó của cậu làm cho hơi u uất.
Vốn nghĩ rằng sau một đêm đó, quan hệ hữu hảo giữa hai người có thể hòa hợp hơn một chút, nhưng cô cảm thấy Lục Sanh như trời tháng sáu — thay đổi nhanh chóng, lại trở về như trước, với cô vẫn là thái độ lạnh nhạt, không muốn nói thêm một lời!
May thay, Tần Khanh vốn không phải người hay phiền muộn, những gì cần nói đã nói rồi, không quan tâm thì thôi.
Chỉnh đốn tâm trạng, lao vào biển sách.
——————
Hôm nay trường không có hoạt động gì khác, Tần Khanh vừa tan học đã ngoan ngoãn về nhà.
Ngồi ở chỗ để giày, cởi dây giày ra, đang định lấy dép lông thỏ để thay vào
Bên tai văng vẳng vọng lại một giọng nói quen thuộc
Là Niết Xuyên! Anh ấy đã về!
Để xác nhận mình không nghe nhầm, cô vội vàng đá chiếc giày đã lỏng ra trên chân
Nhanh chóng chạy vào đại sảnh
Trước mắt, thấy bóng hình lâu ngày không gặp
Lúc này, Niết Xuyên đang ngồi trên chiếc sofa màu đen thuần thủ công, đôi chân dài bắt chéo còn đặt máy tính xách tay, trên tay đang cầm điện thoại, dùng tiếng Anh bàn công việc.
Tần Khanh đứng sững cách anh không xa.
Niết Xuyên nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu lên
Thiếu nữ buộc tóc thành búi tròn dễ thương, mặc bộ đồng phục phong cách Anh quốc đang nhìn mình với nụ cười tươi tắn,
Định giơ tay vẫy cô đến bên cạnh
Tầm mắt hạ xuống liền thấy đôi bàn chân tròn trịa hồng hào của thiếu nữ đang giẫm lên nền nhà lạnh giá
Khiến đôi mày kiếm vốn đã giãn ra lại nhíu lại.
Thấp giọng nói với đầu dây bên kia: I have something to deal with. Ill talk about the rest tomorrow.
Dứt khoát cúp máy, bỏ điện thoại xuống, đứng dậy bỏ qua thiếu nữ đi thẳng về phía cửa lớn.
Tần Khanh sững sờ tại chỗ, vốn thấy Niết Xuyên cúp máy định gọi anh, nhưng thấy người đàn ông bỏ qua mình mà đi
Khiến cô mất hết dũng khí, chỉ cúi đầu im lặng, mắt đỏ hoe
Niết Xuyên thật sự không muốn quan tâm đến mình nữa rồi, đến lời cũng không thèm nói với mình
Thiếu nữ thất vọng ôm chặt chiếc cặp trong lòng, định về phòng
Đang định bước đi, trước mắt mờ lệ bỗng xuất hiện một bóng hình cao lớn, đến trước mặt cô, quỳ một gối, đôi bàn chân lạnh giá của cô bỗng được một bàn tay lớn ấm áp bao bọc, xỏ cho đôi dép lông thỏ ấm áp
Niết Xuyên đứng dậy, chưa kịp đứng vững, đã cảm thấy một bóng hình nhỏ nhắn mềm mại thơm tho lao vào lòng mình.
Ngực nóng ran
Liền nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào đầy nước mắt của thiếu nữ:
– Niết Xuyên, em cứ tưởng anh mãi mãi không định quan tâm đến em nữa, hu hu, anh không biết khoảng thời gian này em đau khổ thế nào đâu…
Thiếu nữ càng nói càng thấy oan ức, càng khóc càng to.
Hoàn toàn không ngừng được nước mắt
Niết Xuyên cảm thấy áo sơ mi trên ngực đã ướt đẫm nước mắt thiếu nữ
Cũng không giận, chỉ bất lực thở dài nhẹ
Vòng tay ôm lấy eo thon của thiếu nữ, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô.
Tay vỗ nhẹ lên lưng thiếu nữ, vỗ về…
Không biết bao lâu sau, thiếu nữ như khóc mệt rồi, không còn tiếng, chỉ còn tiếng nức nở nhẹ vang trong không trung
Niết Xuyên cảm thấy tâm trạng thiếu nữ dần ổn định
Nhẹ nhàng hỏi thử:
– Công chúa nhỏ của chúng ta khóc xong chưa?
Đưa hai tay lên, nâng nhẹ hai má thiếu nữ
Vẻ mặt đầy oan ức của cô gái hoàn toàn lộ ra trong mắt anh
Đôi mắt to của cô gái, vừa khóc xong nên đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ ửng
Vẻ mặt oan ức, như vừa bị vò nát thảm thương
Khiến Niết Xuyên bỗng thấy căng thẳng ở giữa đùi
Niết Xuyên gắng sức kìm nén tà niệm trong lòng.
Công chúa nhỏ còn quá bé, không thể nóng vội!
Anh cảm thấy mình đã sớm quy phục dưới gối thiếu nữ, trở thành một tín đồ sẵn sàng đi theo cô
Kìm nén suy nghĩ của mình, không để thiếu nữ phát hiện.
Chỉ lặng lẽ thở dài, cuối cùng cúi xuống…
Tần Khanh được một bàn tay lớn nâng mặt lên, khiến cô ngửng cổ, dần dần, cô cảm thấy ở đuôi mắt có một thứ mềm mại mát lạnh lướt qua da mình, ngứa ngứa, lau đi giọt lệ, men theo xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở khóe môi…
Tần Khanh chưa kịp hoàn toàn định thần, cho đến khi cảm nhận được hơi thở gần kề đó
Mới khiến cô tỉnh táo, sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích
Cảm giác mềm mại khác lạ đó, là môi của Niết Xuyên…