Năm 2007, đêm thu.
Nhóc con, có biết tại sao đêm Giáng sinh năm ngoái, ta lại nói với ngươi bí mật trong căn phòng nhỏ này không?
Hoàng Hải đang chơi cờ vua với Tư Vọng tại nhà, nếu có người từ cửa sổ đối diện nhìn thấy, ắt sẽ tưởng đây là cảnh phụ tử thắm thiết.
Ông say rượu thôi.
Ặc! Ta nổi tiếng nghìn chén không say! Thực ra, ta cố ý để ngươi biết, bởi ngươi chắc chắn có bí mật riêng, liên quan đến cái chết của Thân Minh năm 1995…
Ít nhất mục đích của chúng ta là giống nhau.
Vậy nên, đây là một giao dịch: ta nói cho ngươi sự thật cảnh sát nắm giữ, và ngươi cũng phải kể cho ta toàn bộ bí mật ngươi phát hiện trong hơn nửa năm ở nhà họ Cốc – về Cốc Thu Sa, Cốc Trường Long, cùng Lộ Trung Nhạc vẫn đang lẩn trốn pháp luật.
Tư Vọng vừa chiếu tướng, bỗng thu lại quân cờ: Ta có thể không nói không?
Không được – bởi ta còn rất nhiều bí mật, cất giữ trong lòng chưa nói ra. Nếu ngươi không trao đổi, vậy ta cũng mãi mãi im lặng.
Ông thua rồi. Cậu bé ăn quân tướng của Hoàng Hải, hít thở sâu, Bắt đầu từ Cốc Thu Sa vậy.
Được.
Cốc Thu Sa có một bí mật khủng khiếp: trong phòng cô ta có một hộp thuốc nhỏ, nhưng ngăn kéo lại bị khóa. Ta lén lấy chìa khóa, mở ra phát hiện toàn thuốc nhập khẩu, hầu hết nhãn dán đều không phải tiếng Anh. Ta dùng bút chép lại những ký tự đó, khóa ngăn kéo lại, không để lộ dấu vết bị động vào. Tra cứu trên mạng, ta mới biết đó là tiếng Đức, đại ý là thuốc ức chế giải phóng hormone luteinizing, làm giảm sản xuất testosterone—
Hoàng Hải gãi đầu ngắt lời: Ta nghe không hiểu.
Nói ngắn gọn: đó là thuốc thiến – cho người ta uống thuốc, trong vô thức biến thành thái giám.
Ác quá!
Rõ ràng, những thuốc này là để dùng cho Lộ Trung Nhạc. Ta mới hiểu tại sao Cốc Thu Sa cấm ta uống nước từ vòi, chỉ cho uống nước đóng chai.
Chả trách tên khốn đó trông âm dương bất thường, hóa ra làm công công mà không hay. Hoàng Hải châm một điếu thuốc, đi quanh cửa sổ, Nếu Lộ Trung Nhạc biết được bí mật này, đương nhiên sẽ căm hận Cốc Thu Sa tận xương tủy, giết cô ta cũng là chuyện đương nhiên.
Một năm nay, ta rất sợ hãi, liệu hắn có lại tìm đến ta không? Mỗi tối ta đều nhắc mẹ khóa chặt cửa nẻo, nếu có người lạ gõ cửa, dù là ai cũng không được tùy tiện mở.
Hoàng Hải cạch mũi cậu bé: Nhóc con, giá ta có đứa con như ngươi thì tốt – Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, hai mẹ con ngươi sẽ an toàn.
Thật chứ?
Ta đảm bảo, hễ tên này xuất hiện, ta sẽ tóm cổ được ngay! Viên cảnh sát liếc đồng hồ, Về nhà sớm đi, để muộn mẹ ngươi lại gọi điện đến.
Sau khi cậu bé rời đi, Hoàng Hải mở căn phòng bí mật, nhìn những họa tiết đỏ vẽ kín tường, lại châm một điếu thuốc. Ông chạm vào trung tâm bức tường, nơi có hai chữ to đùng: Thân Minh.
Tháng 6 năm 1995, một tuần trước khi bị sát hại, Thân Minh bị giam trong song sắt, đòi hỏi được gặp cảnh sát Hoàng Hải, nói rằng có manh mối quan trọng. Hoàng Hải vùng dậy khỏi giường lúc nửa đêm, rời đứa con trai mới một tuổi, đạp xe đến trại giam.
Trong phòng thẩm vấn, Thân Minh tiều tụy thảm hại, như ma như quỷ, hoảng loạn túm tóc, nhân cách người thầy giáo cấp ba không còn, quỳ rạp xuống đất cầu xin Hoàng Hải giúp đỡ: Tôi không giết người… Tôi không giết người…
Ngươi muốn cung cấp manh mối gì?
Thưa cảnh sát Hoàng, trong trường có hai lời đồn về tôi, một trong số đó là sự thật.
Ngươi và Liễu Mạn có quan hệ tình cảm thầy trò?
Anh ta lau nước mắt, môi run rẩy, dường như xấu hổ không dám nói: Không, tôi là một đứa con hoang.
Cha ruột của ngươi, không phải là kẻ đầu độc vợ rồi bị xử bắn?
Vâng, hắn ta cũng không họ Thân, nên mọi người mới bảo tôi không phải do hắn đẻ ra. Thân Minh ho dữ dội vài tiếng, Cha đẻ thực sự của tôi, là người đàng hoàng như ông, có công việc và địa vị tử tế. Tôi từng thề với ông ấy, sẽ không bao giờ tiết lộ thân phận.
Ta hiểu rồi, nếu ông ta không liên quan đến vụ án của ngươi, ta tôn trọng bí mật đó.
Ngay khi chào đời, tôi đã tên là Thân Minh. Năm ba tuổi, mẹ tôi tái giá, tôi theo họ của cha kế. Gã đó là thú vật, ngoài mặt có đàn bà khác, lại sống nhờ vào đồng lương của vợ. Vì tôi không phải con ruột, hắn luôn trút giận lên tôi, hễ mẹ vắng nhà là đánh, nhưng không để lại vết thương. Trong ký ức sớm nhất đời tôi, đầy tiếng khóc và thét gào, cùng bước chân hắn tiến lại gần, mỗi bước đều khiến tôi run rẩy, phải bò trốn xuống gầm giường – lúc đó tôi mới năm sáu tuổi.
Dù Hoàng Hải đã nghe đủ những câu chuyện thảm khốc kiểu này, vẫn thầm nghĩ: Tội nghiệp!
Năm tôi bảy tuổi, cha kế đầu độc mẹ tôi, sau đó do tôi báo cảnh sát, hắn cũng bị bắt và xử bắn. Bà ngoại là người thân duy nhất, tôi không thể theo họ của gã đó nữa. Bà dẫn tôi đến đồn cảnh sát đổi lại tên Thân Minh.
Đây cũng là điểm khiến ta thấy kỳ lạ khi xem hồ sơ của ngươi.
Bà ngoại không có học thức, suốt ngày làm osin, thường trú tại nhà chủ. Ông có biết đường An Tức không? Từ lớp một đến năm ba cấp hai, tôi sống với bà trong tầng hầm – chật hẹp, tối tăm, ẩm thấp, chuột bò lung tung. Tôi lớn lên như ma đói. Trông bây giờ yếu đuối vậy chứ, ngày nào cũng đánh nhau. Lũ trẻ hợp lại bắt nạt tôi, ném đá, giật quần, thậm chí tè vào mặt. Mỗi lần tôi đều phản kháng dữ dội hơn, cuối cùng bị đánh bầm dập về nhà, để bà ngoại xoa thuốc đỏ vô dụng – rốt cuộc không ai đánh lại tôi nữa. Chúng nhìn thấy tôi là sợ chạy toán loạn. Mọi người bảo tôi sẽ thành du côn, thậm chí là kẻ sát nhân như cha kế. Nhưng thành tích học của tôi tốt khác thường. Chỉ dựa vào mấy cuốn sách giáo khoa rách nát, bút bi thừa của nhà chủ, tôi thi đỗ vào trường cấp ba Nam Minh trọng điểm. Sau khi tốt nghiệp đại học, bà ngoại sống làm người giúp việc cho nhà giàu, còn tôi chuyển vào ký túc xá đơn vị.
Thân Minh, ta có thể thông cảm, nhưng không thay đổi quan điểm về vụ án.
Tôi muốn nói với ông: gã đàn ông đó, dù đã bị xử bắn thiêu thành tro, vẫn sống trong lòng tôi, thỉnh thoảng hiện lên trong ác mộng – bóng đen say rượu, tiếng bước chân giày sắt, từng chút từng chút tiến lại gần…
Hoàng Hải – người vừa làm cha, nghe những điều này cũng thấy xót xa: Đừng nói nữa.
Hãy để tôi nói hết! Mấy đêm bị giam ở đây, tôi lại mơ thấy hắn – khuôn mặt bẩn thỉu dần áp sát mũi tôi, rồi siết chặt cổ, hắn đến để báo thù. Nếu không phải tôi tố giác, mẹ tôi chỉ bị xem như chết bệnh thông thường, sao hắn có thể bị tử hình? Mỗi lần tôi đều bị bóp chết trong mơ rồi tỉnh dậy!
Ác mộng như vậy, là cảnh sát, thi thoảng ta cũng gặp, mơ thấy tên cướp bị ta bắn chết.
Hoàng Hải thực sự muốn tát mình, sao có thể để lộ sợ hãi trước mặt nghi phạm?
Bỗng, tay Thân Minh với qua song sắt, nắm lấy ống tay áo Hoàng Hải, run rẩy thốt lên: Đêm qua, tôi mơ thấy mình chết, bị một con dao đâm từ phía sau, rồi biến thành một đứa trẻ.
Mười hai năm sau, trán Hoàng Hải hằn thêm nhiều nếp nhăn. Ông nhìn sơ đồ quan hệ nhân vật vẽ bằng mực đỏ trên tường, giữa là hai chữ Thân Minh kinh hãi, rồi vẽ thêm một đường đỏ phía dưới, thẳng đến một cái tên khác – Tư Vọng.