Gửi em của mười năm ấy Chương 27

Ngày hôm sau, buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Đạo diễn giải thích chi tiết luật thi đấu, dù ba người hôm qua đã tìm hiểu nhưng lần này quy tắc dường như có chút thay đổi. Trước đây mỗi đội chỉ một người chạy và ghi lại thời gian, giờ đây chia thành hai đội, mỗi chặng hai người, tiếp sức và ghi thời gian tổng thể. Vì vậy mỗi chặng đều có hai người. Bạch Dương là người chạy chặng đầu, đối thủ chính là nam nghệ sĩ chụp ảnh delay hôm qua. Bạch Dương liếc nhìn, đẹp thì đẹp nhưng tính khí không được tốt. Đô La chạy chặng hai, nhiệm vụ là tìm nửa còn lại khớp với cơ quan để ghép lại. Tinh Hà chặng cuối, phải mang vật phẩm lấy từ cơ quan về đích. Tinh Hà nhìn người bên cạnh cảm thấy hơi quen, hóa ra là nữ nghệ sĩ đi cùng nam nghệ sĩ nổi tiếng hôm qua, trông rất gầy yếu, hôm qua cứ đứng đợi ở đó. Nữ nghệ sĩ kia có lẽ nhận ra ánh mắt của Tinh Hà, cũng quay đầu nhìn lại. Tinh Hà mỉm cười rồi quay đi, cứ nhìn người khác mãi thật bất lịch sự.

Súng nổ, cuộc thi bắt đầu. Bạch Dương nhận được đề bài: tìm từ gợi ý cho chặng tiếp theo trong đống bóng nước. Đối thủ cũng lật tìm nhanh chóng. Bạch Dương tìm thấy đầu tiên từ gợi ý giấu trong bóng nước. Người dẫn chương trình nhắc nhanh chóng cầm gậy tiếp sức chạy đến chặng tiếp theo. Bạch Dương đã chạy hết sức nhưng cuối cùng vẫn bị đối thủ đuổi kịp. Giờ xem Đô La bên đó. Đô La nhìn thấy gợi ý, nhíu mày nhìn bức tranh ghép, gợi ý kiểu gì vậy, loại động não này nên để Tinh Hà làm, hả!

Bạch Dương nhìn sốt ruột, thấy người bên cạnh lại thờ ơ. Người dẫn chương trình nhắc nhở đứng xa bảng ghép ra mà nhìn. Bạch Dương nghe xong liền nhìn kỹ bức ghép từ xa.

Hóa ra là thế!

Đối thủ nghe Bạch Dương nói vậy liền hứng thú: Cậu nhìn ra cái gì vậy?

Cậu nhìn xa hình trên bức ghép, kết hợp với manh mối trong bóng nước, đối chiếu lên là biết. Chỉ có điều họ đứng quá gần nên không nhìn ra.

Ồ~ Thảo nào người dẫn chương trình bảo họ đứng xa. Nam nghệ sĩ kia nhìn Bạch Dương: Cậu là nghệ sĩ của công ty nào? Tôi chưa thấy cậu bao giờ.

Bạch Dương trong lòng lườm nguýt, trên mặt vẫn cung kính: Tôi vẫn là tân binh, chưa ra mắt. Nói xong liền đi đến chỗ nghỉ.

Đô La nghe nhắc nhở của người dẫn chương trình, lùi vài bước, lập tức hiểu ra, cầm manh mối trong tay đối chiếu với hình trên bức ghép. Đối thủ cũng tìm ra phương pháp, cạch một tiếng cơ quan mở ra. Đô La lấy vật bên trong, hình như là một miếng ngọc, không kịp nghĩ gì khác, đối thủ chạy nhanh đã dẫn trước một bước giao cho chặng tiếp theo.

Tinh Hà thấy Đô La cuối cùng cũng đến thở phào nhẹ nhõm, nhận ngọc vẫn không quên chê Đô La: Rèn luyện thể năng kiểu gì vậy!

Đô La đáp lại: Chạy nhanh đi cậu!

Được~ thôi~ Tinh Hà quay đầu chạy ngay. Chặng này là chạy một vòng quanh đây, sau đó chạy một vòng trên đường chạy rồi quay về chỗ người dẫn chương trình đặt ngọc xuống.

Tinh Hà thấy bóng dáng cô gái đối phương, may mà không bị bỏ xa lắm, cuối cùng cũng đuổi kịp nên tăng tốc đuổi theo. Dần dần đuổi kịp, nhưng tốc độ cô gái kia ngày càng chậm. Trực giác của Tinh Hà mách bảo có chút không ổn.

Tinh Hà giảm tốc độ, vừa chạy vừa hỏi: Cậu không sao chứ? Tớ thấy cậu đổ nhiều mồ hôi quá.

Đối phương vừa thở hổn hển vừa nói: Không,,, sao,,, chỉ là hơi mất,,, sức, chân,,, mệt,,,

Tinh Hà thấy cô ấy hơi trợn ngược mắt: Cậu chắc không sao chứ?

Tôi,,, a,,,

Nữ nghệ sĩ kia đổ vật xuống đất. Tinh Hà nghe tiếng quay đầu nhìn, không tốt, vội dừng bước quay lại đỡ cô ấy dậy: Cậu thế nào? Đứng dậy được không?

Tôi,,,, khó chịu,,,

Tinh Hà nhìn xung quanh không thấy ghế nào nên để cô ấy dựa vào người mình. Nhân viên đi theo vây quanh hỏi tình hình: Thế nào? Cố được không?

Tôi,,, có thể,,,

Ở đây có bác sĩ không? Tình trạng cô ấy tôi thấy không ổn. Tinh Hà hỏi nhân viên xung quanh.

Không cần, tôi được rồi, giờ đỡ hơn rồi, có lẽ là hạ đường huyết. Đối phương ngồi dậy cảm ơn Tinh Hà, nhưng Tinh Hà ôm cô ấy vẫn cảm nhận được tim đập rất nhanh, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa. Tình huống này trước đây Ôn Kỳ cũng từng gặp, làm việc quá sức không nghỉ ngơi đủ lại ăn uống quá ít, sau một vận động mạnh liền xuất hiện tình trạng này.

Lúc này buổi ghi hình tạm dừng. Nhân viên thấy tình hình cũng hoảng hốt: Cậu nghỉ một chút đi, nếu thấy không ổn thì chúng ta đi bệnh viện.

Vâng,,, xin lỗi.

Tinh Hà thấy cô ấy tự trách liền vỗ nhẹ lưng. Khi chạm vào người cô ấy vẫn thấy không ổn: Cậu chắc không khó chịu nữa chứ? Mặt cậu rất tái, tim đập nhanh lắm.

Sao cậu,,, biết tim tôi,,, đập nhanh? Giờ tôi hơi tức ngực,,,

Không tốt rồi, trước đây Ôn Kỳ cũng cảm thấy tức ngực. Nhớ lại ông nội từng dạy mấy huyệt vị ấn vào có thể cứu mạng, liền để cô ấy dựa vào chân mình, ấn mười phút sau, mặt cô ấy cuối cùng hồng hào trở lại, còn Tinh Hà thì mồ hôi nhễ nhại.

Giờ thấy thế nào? Tôi thấy không lạnh nữa, lúc nãy người lạnh lắm, không tức ngực nữa.

Ừ, nói cũng lưu loát rồi. Tinh Hà thấy cô ấy muốn ngồi dậy: Đừng dậy vội, nghỉ thêm chút nữa.

Cảm ơn cậu, lúc nãy cậu ấn cái gì trên người tôi vậy?

Huyệt vị. Tinh Hà nghĩ một chút: Xin lỗi không được sự đồng ý của cậu. Ông nội tôi dạy đấy, ông là bác sĩ Đông y lão làng. Trước đây tôi có người bạn cũng gặp tình trạng này, ấn một lúc là khỏi. Dạo này cậu không nghỉ ngơi tốt, ăn cũng không nhiều phải không?

Nữ nghệ sĩ kia nhìn Tinh Hà, một cô gái dễ thương nhưng nghiêm túc, gật đầu: Tôi đang giảm cân.

Cậu gầy thế này còn giảm nữa? Giờ đi bệnh viện kiểm tra đi! Tinh Hà nghiêm túc nói.

Còn phải ghi hình, ngắt quãng không hay, kết thúc rồi đi sau.

Xung quanh ồn ào, đạo diễn và người quản lý của đối phương cũng chạy tới. Tinh Hà thấy người quản lý kia có vẻ tức giận hỏi cô ấy thế nào, có thể tiếp tục không. Tinh Hà nghĩ thầm người đã yếu thế này rồi còn cố gắng cái gì. Đạo diễn cũng tới hỏi có muốn đi bệnh viện không. Cô ấy lắc đầu kiên quyết ghi xong, nói xong đã đứng dậy.

Tinh Hà thấy vẻ ngoan cố của cô ấy cũng bất lực, nhưng với tư cách người học y biết lúc này không thể vận động mạnh nữa: Đạo diễn, để tôi cõng cô ấy đi qua, cũng không làm chậm tiến độ ghi hình.

Cậu cõng không nổi tôi đâu.

Được không? Đạo diễn nhìn dáng người nhỏ bé của Tinh Hà.

Thử một chút là biết.

Tinh Hà cúi người để cô ấy leo lên. Khi cõng lên mới cảm nhận cô ấy nhẹ thế, Tinh Hà đã có thể cảm nhận được xương của cô ấy. Bước chân nhanh hơn, lúc này bên tai khẽ vang lên tiếng: Cảm ơn!

Lúc này người dẫn chương trình và các nghệ sĩ, nhân viên khác hô to cố lên. Mọi người đều đang đợi ở đích. Dù đối phương không nặng nhưng Tinh Hà dù sao cũng là con gái, đã mồ hôi đầm đìa, áo ướt sũng. Tinh Hà ngẩng đầu nhìn phía trên, sắp đến rồi, xem ra vẫn đánh giá cao thể lực của mình. Khi đặt hai miếng ngọc vào hộp, chiêng vang lên, Tinh Hà cũng như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng hoàn thành.

Đạo diễn bảo nữ nghệ sĩ kia đi bệnh viện kiểm tra ngay. Cô ấy tìm Tinh Hà đâu, hỏi: Tôi là Đỗ Uyển, cậu tên gì?

Tinh Hà.

Đỗ Uyển gật đầu. Từ khi bước vào giới này, cô không có bối cảnh gì, đối nhân xử thế rất cẩn thận. Trong một thời gian dài, mỗi khi nghĩ về cô gái lạ mặt này, lòng cô lại ấm áp.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *