Gửi em của mười năm ấy Chương 28

Buổi ghi hình tuy đã kết thúc nhưng cộng đồng mạng đã nổi sóng. Lúc đó có rất nhiều fan hâm mộ nghệ sĩ vây quanh khu vực ghi hình, những video và ảnh chụp lén cho thấy một khách mời tham gia đã ngất xỉu trong quá trình ghi hình. Dư luận chia làm hai luồng ý kiến: một bên lên án đoàn sản xuất đã không lập tức dừng ghi hình để đưa khách mời đến bệnh viện, bên kia lại vỗ tay ca ngợi tinh thần kiên trì hoàn thành buổi ghi. Họ chụp rất nhiều hình Tinh Hà cõng Đỗ Uyển, khiến cư dân mạng bất ngờ ship cặp đôi này, suốt mấy ngày liền đều lên top tìm kiếm. Đoàn sản xuất đưa ra lời giải thích rằng khách mời đó bị hạ đường huyết nên kiệt sức ngã xuống đất, sau đó nhờ sự giúp đỡ của một khách mời khác chính là Tinh Hà để cùng hoàn thành cuộc thi. Cố Lam Thanh nhìn những tin tức này nhíu mày, cô hiểu rõ tình hình lúc đó, nếu không có Tinh Hà có lẽ nữ nghệ sĩ kia đã không ổn rồi, đoàn sản xuất phản ứng quá chậm chạp, biện pháp an toàn cũng không đầy đủ. Về sau đoàn sản xuất có ý định mời lại ba người họ, Cố Lam Thanh cũng khéo từ chối. May mà sức nóng trên mạng dần lắng xuống, mọi xử lý quan hệ công chúng đều kịp thời, tập đó cũng được phát sóng thuận lợi.

Bạch Dương lướt tin tức trên mạng liên tục, thỉnh thoảng lại chép miệng, phải thừa nhận là ảnh chụp lén rất đẹp, trình độ của những fan hay người chụp thuê thật sự cao, đặc biệt là bức hình Tinh Hà cõng cô gái kia, còn được ghép thêm mấy phiên bản caption. Đô La nghe thấy âm thanh bập bùng của Bạch Dương liền đeo tai nghe vào, thấy Tinh Hà dựa cửa sổ thẫn thờ liền chọt vai cô,

Sao thế, tâm trạng không tốt à?

Em chỉ đang nghĩ không biết cái cô Đỗ… Uyển giờ sức khỏe thế nào rồi?

Đô La hơi nghi hoặc, Cô ấy… nghiêm trọng lắm sao?

Ừ, cũng do em bốc đồng, tình huống đó lẽ ra nên đưa đi cấp cứu ngay. Là người học y, em lại do dự không quyết, nên chắc em không thể làm bác sĩ được.

Nhưng em đã chữa cho cô ấy ổn rồi mà? Đô La không hiểu.

Nhỡ đâu em chẩn đoán sai thì sao, em còn chưa tốt nghiệp. Tinh Hà quay đầu hỏi.

Đô La lần đầu thấy Tinh Hà có vẻ bất an như vậy, Tinh Hà trong ấn tượng của chị chưa từng làm việc gì không chắc chắn, thư giãn đi, tin vào bản thân đi. Đô La ôm lấy Tinh Hà.

Em muốn học tiếp, ít nhất là hoàn thành chương trình đại học. Tinh Hà dựa vào vai Đô La nói.

Được, chúng ta học, học cho tốt.

Bạch Dương cũng phát hiện tâm trạng bên này không ổn, Sao thế, các em yêu~

Đô La không quen với cách xưng hô này, hỏi Bạch Dương: Tinh Hà muốn học xong đại học.

Bạch Dương khựng lại, không ngờ hai đứa nhỏ lại vì chuyện này mà do dự, Học! Tất nhiên là học. Bạch Dương xoa đầu Tinh Hà, Đầu óc Tinh Hà nhà mình thông minh như vậy, không học thì phí lắm.

Nhưng sau này em cũng không làm bác sĩ, học xong dùng vào đâu chứ.

Sao lại không dùng được, như lần ghi hình có sự cố bất ngờ đó, em có thể vận dụng kiến thức đã học để xử lý kịp thời, đổi lại người khác thì đã hoảng loạn rồi.

Tinh Hà thấy Bạch Dương nói không ngừng, ánh mắt vốn u ám dần dần sáng lên, may thay! Những người bên cạnh đều có thể hiểu mình.

Chuyện đó tạm lắng xuống, ba cô gái bước vào lịch trình luyện tập điên cuồng, ngày biểu diễn càng đến gần, các giáo viên càng khắt khe hơn. Địa điểm biểu diễn lần này vẫn giống lần đầu, nhân viên đang thảo luận với Bạch Dương bọn họ về bố trí sân khấu, lần này sử dụng rất nhiều yếu tố hoa cỏ mây mù rất trẻ trung, điều khiến họ phấn khích hơn là sẽ có một ca khúc đơn công bố.

Bạch Dương kích động kéo hai người họ, Chúng ta có đơn ca rồi đó!

Chả trách mấy hôm trước luyện bài chưa nghe bao giờ, hóa ra là dành cho chúng ta, nhưng em thấy bài này có hơi… Đô La nghiêng đầu nghĩ, hơi…

Bình thường! Tinh Hà thấy Đô La không nói ra được liền nói luôn, nhưng Lam Thanh ca ca rốt cuộc không thất hứa, là ca vũ nhạc công sao có thể không có tác phẩm chứ!

Vậy thì làm sao, đây là đơn ca đầu tiên của chúng ta, nhất định phải nổi tiếng khắp thiên hạ!

Tinh Hà nhìn Đô La đang mơ mộng không nhịn được cười, Nổi tiếng khắp thiên hạ thì không cần, nhưng ít nhất bản thân chúng ta phải hài lòng, chiều thương lượng với thầy Trần nhé.

Trần Túc Dương cầm bản nháp lời bài hát hỏi ba người đối diện, Các em cảm thấy phần nào cần điều chỉnh? Thời gian gấp gáp, nếu muốn sửa thì phải nhanh chóng.

Thực ra ba người vẫn rất hồi hộp, một mặt không dám nói ra tiếng lòng, hai là bản thân cũng không rõ nên sửa theo hướng nào, nhưng ba người đã nghe và luyện hàng trăm bài hát, nên biết bài đơn ca này có thể tốt hơn.

Trần Túc Dương thấy ba người cúi đầu im lặng liền lấy giấy bút ra, Bây giờ các em không xem lời bài hát, chỉ nhìn tên bài Chạy đua với thời gian có cảm nghĩ gì, hoặc chủ đề.

Bốn người ngồi trên thảm, Trần Túc Dương nhìn ba người viết vẽ trên giấy, một tiếng trôi qua, Được rồi, bây giờ mỗi người nói quan điểm về tên bài hát đi.

Bạch Dương: Em nghĩ phong cách cả bài đều tích cực năng lượng tích cực, chạy đua với thời gian là trân trọng thời gian, phải có trách nhiệm với tương lai, tốt nhất phần điệp khúc có thể dễ nhớ, gây ấn tượng sâu sắc, cảm giác hiện tại khá là bắt tai nhưng ngôn từ quá nhạt, từ lặp lại quá nhiều, có thể thêm chút trau chuốt.

Đô La: Ý kiến của em hơi giống Bạch Dương, nhưng khác là em muốn thêm chút trau chuốt cho lời mở đầu, diễn đạt câu về sự trôi qua của thời gian, hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc mặt trời lặn, cây cao lên, cỏ nảy mầm, nhưng chúng ta sống từng ngày dường như không nhận ra, chúng ta nên tranh thủ từng giây, bản thân hôm nay phải tiến bộ hơn hôm qua.

Tinh Hà ngập ngừng nói: Thật ước thời gian có thể chậm lại, em muốn tạm biệt thật tốt với những người đã gặp lần cuối.

Đô La và Bạch Dương đang vểnh tai nghe, sau một hồi im lặng dài, Đô La không nhịn được hỏi: Rồi sao?

Hết rồi.

Ừ, Đô La gật đầu nhẹ, hơi lạc đề, chúng ta đang chạy đua với thời gian mà!

Chạy đua với thời gian nhất định là vượt qua thời gian sao? Tinh Hà nghiêng đầu hỏi lại.

Đô La nhìn Bạch Dương, ánh mắt rõ ràng nói: Không thì sao.

Giáo viên thanh nhạc Trần Túc Dương suy nghĩ một chút nói: Góc độ này rất mới mẻ, ngược lại, Tinh Hà em nói thêm đi, chỗ giống độc thoái cuối cùng chúng ta có thể sửa lời.

Tinh Hà giờ như mới hoàn hồn, nhìn tờ giấy chi chít chữ nói: Thời gian không quay ngược, cũng chưa từng chờ đợi bạn tôi, nếu có thể bù đắp một số nuối tiếc ngày xưa thì tốt, như vậy có phải cũng tính là thắng qua thời gian, nên dù nó trôi qua nhanh thế nào thì sao.

Em thắng đâu phải thời gian, thắng là bản thân đó! Bạch Dương cảm thán.

Vẫn là lần đầu nghe em nói câu dài như vậy, vậy chúng ta cũng có thể nói là chạy đua với bản thân hiện tại chứ! Đô La chép miệng, càng lúc càng sâu sắc.

Vô tâm trời đã tối, mấy người vươn vai, về trước đi, tôi sẽ thảo luận thêm với tổng giám đốc Cố. Trần Túc Dương cũng mệt, một buổi chiều động não khiến đầu óc mụ mị.

Ba người về đến phòng liền ngã lưng ngủ, chứng minh trên thực tế tiêu hao trí lực còn mệt hơn tiêu hao thể lực.

Các em nói thầy giáo có tiếp thu ý kiến của chúng ta không? Bạch Dương ngửa mặt nhìn trần nhà, thấy lâu không có hồi âm liền thở dài.

Hai người rất ăn ý lật người và ừ một tiếng, Bạch Dương nằm giữa, giường được ghép lại, thấy hai người không nói gì, tức giận đá mỗi người một cái, hai người cũng không động tĩnh chắc ngủ thiếp đi rồi.

Hôm sau thầy giáo mang bản thu sửa lại cho Bạch Dương bọn họ, Cố Lam Thanh cũng đến, sau khi bật xong, Cố Lam Thanh nhướng mày, Thế nào?

Bạch Dương kích động nắm chặt tay, Tuyệt! Em thấy rất tốt, phiên bản này đi, tổng thể trẻ trung tích cực năng lượng tích cực, đoạn độc thoái kết thúc cuối cùng điểm nhãn rồi.

Đô La và Tinh Hà cũng gật đầu đồng ý.

Sân khấu lần hai cuối cùng cũng đến, so với lần đầu, lần này ba người rõ ràng bình tĩnh hơn, lúc trang điểm luôn cười nói vui vẻ, lần này có ba người trang điểm, thời gian đủ. Diệp Văn sắp xếp trang phục cần thay, Bạch Dương trang điểm xong đầu tiên, thấy trang phục thì kinh ngạc,

Trời ơi, trang phục lần này đẹp quá, thật tiên! Bạch Dương lấy chiếc váy màu xanh lá cây so lên người.

Đô La cũng chú ý trang phục lần này được đầu tư kỹ lưỡng, trên váy có nhiều họa tiết hoa lá cánh hoa, đặc biệt phần vai được thêu họa tiết dây leo.

Các em xem hoa văn trên mấy chiếc áo khoác này đều là thêu thủ công đó~ Diệp Văn cẩn thận lấy ra cho họ xem, Ba bộ này là đặt may cho đơn ca của các em.

Tinh Hà cũng bị thu hút lại, Nhiều váy quá~

Những người khác ngẩng đầu, Bạch Dương như nghĩ ra gì, Xèo~ hình như ít thấy Tinh Hà mặc váy. Diệp Văn cũng gật đầu, Không sao, lần này có nhiều.

Vì mặc váy rất phiền phức, phải mặc quần an toàn các thứ. Tinh Hà giải thích, nhưng lần này chúng ta không mang mấy thứ đó.

Đừng lo, chị đã chuẩn bị rồi, còn có… cái này! Diệp Văn từ túi xách lấy ra một túi nhỏ.

Bạch Dương và Tinh Hà dí sát vào, mặt mày hỏi đây là gì.

Chống lộ đồ đó~ Diệp Văn xem xét xung quanh còn người khác nói nhỏ. Đô La thì không lạ gì, trước đây lúc biểu diễn thường mặc váy dạ hội, mấy thứ này đều là bảo bối cần thiết.

Ba người tốn chín trâu hai hổ mới mặc xong trang phục, Đô La và Bạch Dương ra đầu tiên soi gương, người trang điểm điểm thêm vài mảnh lấp lánh lên mặt họ, Tinh Hà xách váy cuối cùng cũng ra, cảnh tượng Đô La và Bạch Dương thấy trong gương là một tiểu tinh linh xông vào tầm mắt.

Wow~ đây là tiên nữ nào vậy~ Hai người reo hò, còn mang giày cao gót nữa? Bạch Dương chú ý.

Diệp Văn cười: Vì cần cân bằng chiều cao, Tinh Hà vẫn phải mang.

Lúc này Cố Lam Thanh đến, thấy ba cô gái đầy khí chất tiên nữ hài lòng gật đầu, Đây mới là em tôi dẫn.

Vào sân khấu thôi. Cố Lam Thanh hắng giọng.

Lúc chờ sân khấu Diệp Văn kiểm tra kỹ trang điểm của ba người, váy OK, trang điểm OK, mic OK, đừng căng thẳng nha~

Ba người cười, làm dấu OK.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *