Sau một bữa ăn thịnh soạn, ai nấy đều hài lòng xoa xoa bụng. Văn Khải liếc nhìn xung quanh, nheo mắt rồi thong thả nói: Các cô có biết điểm khác biệt giữa việc chúng tôi ăn đại tiệc và các cô ăn đại tiệc là gì không?
Bạch Dương vận dụng trí não suy nghĩ, rõ ràng câu hỏi này là dành cho cả ba người họ, nhìn sang hai người kia cũng thấy khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Một lúc nữa lên cân là biết ngay thôi. Văn Khải cười mỉm nói.
Cân nặng chắc chắn sẽ tăng mà, mấy anh cũng tăng thôi, có gì khác biệt chứ?
Cân nặng tăng thì không sao, nhưng các cô thì không ~ được ~ đâu~
Ba người phản ứng một lúc, Đô La nói: Thế sao mấy anh còn mua nhiều đồ thế? Ngày mai không phải quay phim sao?
Không sao, còn thời gian để tiêu hóa mà, chạy vài vòng là được. Diệp Văn giải thích.
Á~~~ Sao lại còn phải chạy bộ với vận động nữa!!! Ngân Hà lập tức nằm vật xuống kêu than.
Buổi tối, Diệp Văn hỏi Văn Khải đã chạy mấy vòng rồi, Văn Khải đặt ống nhòm xuống nói: Đừng nóng, mới năm vòng thôi.
Diệp Văn lắc đầu, những đứa trẻ đáng thương, ôi! Đồ ăn thừa buổi trưa chúng ta ăn đi, để phần salad rau lại cho bọn họ.
Được~ Làm thêm chút trứng cho bọn họ nữa, protein vẫn cần bổ sung mà.
Bên ngoài khách sạn, Bạch Dương và những người bạn đã chạy bằng ý chí, quả thật lúc ăn vui bao nhiêu thì lúc chạy đau khổ bấy nhiêu.
Tôi nói này,,, đủ rồi chứ, năng lượng tiêu hao gần hết rồi,,, có thể,,, ngừng chạy được chưa? Đô La nói năng ngắt quãng.
Nghỉ một chút,,, nghỉ một chút. Bạch Dương dừng bước đi chậm rãi, thuận tay kéo theo Ngân Hà đã tê liệt.
Văn Khải thấy thời gian cũng khá lâu rồi liền gọi điện bảo họ quay về, mở cửa ra đã thấy ba người dìu nhau bước vào rồi trực tiếp ngã vật lên ghế sofa.
Tôi hiểu rồi tại sao trưa nay anh Văn Khải lại hỏi chúng ta câu đó.
Diệp Văn hỏi Bạch Dương: Hiểu chưa? Là nghệ sĩ nữ thì phải tự giác!
Dạ~ Ba người đồng thanh trả lời.
Thời gian nhanh chóng trôi đến lúc quay đoạn phim ngắn, do nhu cầu kịch bản, cần tìm một chú mèo trắng để quay, phần của ba người đã quay xong, tiếp theo là tương tác với mèo, đạo diễn thông báo mọi người tạm nghỉ một chút, ba người ngồi nghỉ trên chiếc bàn mà họ dựng lên, Văn Khải tranh thủ quay chút tư liệu, ánh nắng đẹp chẳng cần đèn chiếu, thế là Weibo cũng có nội dung đăng rồi.
Ngân Hà xem điện thoại, đã nửa giờ rồi sao vẫn chưa quay tiếp, nhìn xung quanh chỉ thấy nhân viên dẫn theo một chiếc hộp đi qua. Lúc này Bạch Dương cũng cảm thấy thời gian nghỉ quá dài đang định đi hỏi thì Diệp Văn chạy tới nói bắt đầu quay, ba người chuẩn bị xong thì thấy nhân viên ôm một chú mèo đen đến, sao lại là mèo đen? Trước đó nói là mèo trắng mà, dù trong lòng ba người đầy nghi hoặc nhưng buổi quay vẫn phải tiếp tục.
Cắt! Đạo diễn vẫy tay, ra hiệu tạm nghỉ mười phút, Bạch Dương và mọi người cũng thấy lạ, mới quay có một lúc thôi. Ba người đến chỗ màn hình kiểm tra xem hiệu quả quay, Diệp Văn cũng đến xem, thành thật mà nói không mấy lý tưởng, ban đầu dùng mèo trắng quay là để có cảm giác đẹp đẽ trong sáng, giờ đổi thành mèo đen thì lại là chuyện khác.
Đô La cũng nhận ra vấn đề này, đạo diễn áy náy giải thích: Chú mèo trắng tìm lúc trước đã bị người ta mua mất, hiện tại các cửa hàng thú cưng gần đây không tìm thấy mèo trắng nên người liên hệ lúc đó đã gửi một chú mèo đen đến, chúng ta phải sửa lại kịch bản ban đầu một chút.
Ba người gật đầu, đạo diễn bảo họ chơi với mèo một lúc, Bạch Dương rất thích mèo, màu gì cũng thích, đến chỗ nhân viên lấy ít thức ăn cho mèo rồi lặng lẽ ngắm nó ăn.
Chú mèo này ăn thật thanh nhã quá~ Bạch Dương cảm thán.
Hình như nó sống không tốt lắm, gầy quá, dù đói cũng không dám ăn ngấu nghiến.
Bạch Dương và Đô La nhìn Ngân Hà, Sao cậu biết?
Ngân Hà mím môi nói: Đoán qua vẻ ngoài thôi, trong cửa hàng thú cưng hiếm khi có mèo đen tuyền, với lại hiện giờ nó gầy như vậy, không biết đã trải qua những gì.
Thôi không bàn chuyện này nữa, hãy nghĩ về buổi quay của chúng ta đã, tớ có một ý tưởng!
Bạch Dương và Ngân Hà vểnh tai nghe Đô La nói, đoạn phim ngắn này chủ yếu nói về thời gian, tớ nghĩ có thể nhân cách hóa chú mèo đen này thành sứ giả ban đêm, kiểu như một linh hồn sẽ xuất hiện trên mái nhà vào ban đêm và quan sát toàn cảnh ấy! Đô La thấy hai người kia mặt mày ngơ ngác, liền đảo mắt, Đã xem Quản gia mèo chưa?
Bạch Dương và Ngân Hà gật đầu, Đô La nói: Mèo trong đó là pháp sư, thông kim bác cổ, chính là nhân vật dẫn dắt nhân vật chính trưởng thành.
Đô La tiếp tục: Vừa hay lần này nhạc nền cũng dùng đoạn độc thoại cuối trong Chạy đua với thời gian.
Ba người còn muốn thảo luận thêm thì đã bị gọi đi quay, đạo diễn nói: Chúng ta sẽ thay đổi một chút, lần này vai trò của động vật là thần đêm, ban ngày chúng ta dùng hoa cỏ cây cối sương gió tuyết mưa để thể hiện, ban đêm là thần đêm, hóa thành chú mèo này, các em thấy thế nào?
Ba người nghe xong phần giải thích của đạo diễn thì mắt sáng rỡ, điều này không khác mấy so với tưởng tượng của Đô La!
Những phần quay sau đó rất thuận lợi, chủ yếu là chú mèo này quá hợp tác, như thể hiểu được tiếng người vậy, Bạch Dương hào hứng nhất, trước đây ở nhà không cho nuôi, hôm nay được vuốt ve mèo mà vẫn có lương thì chẳng chơi cho đã sao, nơi quay là một bãi cỏ, buổi tối nghỉ ngơi ba người ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngẩng đầu ngắm sao, chú mèo thì lặng lẽ ngồi bên cạnh ba người, Văn Khải mượn ánh trăng chụp rất nhiều ảnh, thế là có tư liệu rồi!
Khi buổi quay kết thúc cũng đã là sáng sớm, ba người mệt mỏi trở về khách sạn, vẫn ở chung một phòng.
Tớ đi tắm trước nhé, hôm nay chơi với mèo lâu quá, trên quần áo đầy lông mèo. Bạch Dương nhìn đống quần áo phát phiền, ngày mai còn phải trả lại.
Cứ yên tâm giao cho tớ, tớ có bảo bối có thể làm sạch lông. Diệp Văn vỗ vỗ ngực.
Đô La và Ngân Hà nhìn Diệp Văn lấy một vật nhỏ hình tròn lăn qua lăn lại trên quần áo, một lúc sau lông mèo biến mất.
Thần kỳ thật, cái này dùng tốt hơn băng dính nhiều. Bạch Dương kinh ngạc, Đô La, Ngân Hà, hai cậu cũng đưa quần áo cho chị Diệp Văn xử lý đi, thế này khi trả lại sẽ không có vấn đề gì.
Hôm sau, đang ăn cơm thì Diệp Văn trở về, Bạch Dương chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: Chị Diệp Văn, quần áo đã trả lại rồi, không có vấn đề gì chứ?
Ừm ừm, yên tâm đi!
Ôi~
Ngân Hà thấy Bạch Dương ăn không ngon miệng, Cậu sao vậy, tâm trạng không tốt à?
Không biết chú mèo đó giờ ở đâu rồi, sống thế nào nhỉ?
Nếu cậu thích thì có thể nuôi một con. Đô La đề nghị.
Thật không? Các cậu không ngại chứ? Bạch Dương hào hứng.
Đô La và Ngân Hà đều lắc đầu, ba người lập tức hỏi đạo diễn lấy địa chỉ, đến một cửa hàng mèo rất lớn. Oa~ Nhiều mèo quá, Bạch Dương nhìn ngó khắp nơi, nhân viên nhiệt tình giới thiệu tên mèo, tính cách và giá cả, Bạch Dương cười lắc đầu, nhân viên vẫn không bỏ cuộc nói nếu cả ba người đều mua thì có thể giảm giá.
Ở đây không có mèo nhận nuôi sao? Đô La đưa điện thoại cho nhân viên xem tư liệu, Em tìm trên mạng thấy nói là có mèo có thể nhận nuôi.
Nhân viên xem tin nhắn trên điện thoại của Đô La, Đây là hoạt động lúc cửa hàng mới khai trương, số mèo đó hầu như đã được nhận nuôi hết rồi, số mèo còn lại chắc các bạn không thích đâu.
Ngân Hà trực tiếp lấy điện thoại cho nhân viên xem, Có chú mèo đen này không? Chúng em đi một vòng hình như không thấy.
Nhân viên nhìn ảnh trên điện thoại của Ngân Hà liền nhớ ra, Có có, nhưng chú mèo này hơi lớn tuổi rồi, trước đây từng bị bệnh và không hoạt bát lắm, sao các bạn biết chú mèo này vậy?
Ờ…, Ngân Hà không biết giải thích thế nào, đành nói bừa một lý do, Thấy trên mạng, có thể mang ra cho chúng em xem được không?
Được chứ, chờ chút.
Một lúc sau, nhân viên mang một chiếc lồng ra, chú mèo bên trong thấy ba người liền kêu vài tiếng meo meo.
Đô La cúi xuống nhìn, khẽ hỏi hai người: Có phải nó không?
Bạch Dương nhìn kỹ một lượt, Phải rồi, một mắt nó màu vàng, một mắt màu xanh, là mắt dị màu, em nhớ rất rõ.
Bạch Dương hỏi nhân viên có thể thả mèo ra chơi một lúc không, nhân viên mở lồng thì con mèo lập tức chạy vụt ra.
Bạch Dương ngồi xổm trên đất khẽ gọi: Ngự lão sư~ Ngự lão sư~
Ngự là tên của mèo trong phim ngắn, chú mèo vốn đang ngồi xổm, nghe thấy tiếng chân Bạch Dương liền chạy lại, Đô La nhìn dáng đi của nó xác định là nó rồi.
Nhân viên thấy cảnh này nghi hoặc hỏi: Các bạn…, quen nhau à?
Bạch Dương cười không trả lời, hỏi: Chúng em có thể nhận nuôi chú mèo này không?
Có…, thể, nhưng các bạn xác định nhận nuôi con này chứ? Không xem những con mèo khác sao?
Xác định rồi, đã là nhận nuôi thì duyên phận quan trọng hơn.
Vâng, mời qua đây ký giấy nhận nuôi.
Hoàn tất thủ tục, ba người vui vẻ xách túi mèo ra về, May mà chúng ta đi xe ra, không thì không biết làm sao mang nó về, không muốn ký gửi!
Vậy thì chúc mừng chúng ta lên chức quan chủ nuôi mèo nào! Bạch Dương quay lại nói với hai người, còn giơ tay hình chữ V!