Diệp Văn và Văn Khải cũng phải trở về vài ngày, nhân viên cũng cần nghỉ ngơi, trong biệt thự chỉ còn lại ba người họ. Bạch Dương lật xem những bưu kiện mua gần đây, toàn là đồ cho ngài Ngự, may mà dì giúp việc vẫn thường đến cho ăn. Sau khi lắp xong nhà cho mèo, Bạch Dương bế ngài Ngự đặt vào trong, nhìn trái nhìn phải.
Ừm ừm, cũng không tệ, vừa khít đó~ Cô còn tự tin chụp rất nhiều ảnh.
Đô La bên cạnh lật mắt, Ngân Hà nhíu mày nói: Cậu mua nhà màu hồng như thế cho một con mèo đen, có ổn không?
Sao lại không ổn chứ? Ngài Ngự sẽ không để bụng đâu, phải không~
Bạch Dương quay đầu định vuốt ve ngài Ngự, không ngờ nó nhảy phốc ra ngoài, quay về chiếc ghế nhỏ thường ngồi. Thực ra ngài Ngự tính tình rất trầm lặng, có lẽ do già rồi, phần lớn thời gian chỉ ngồi trên ghế. Bạch Dương trải một tấm đệm lên trên, ngài Ngự liền xem đó như nhà, lâu lâu lại đứng lên vươn vai, đói khát thì ra bát ăn uống chút gì đó, lạnh thì ra phơi nắng, đôi khi ở bên cạnh ba người họ, nghe họ ríu rít trò chuyện.
Cậu nghĩ xem tên đội của chúng ta nên là gì? Bạch Dương cắn miếng dưa ngọt Diệp Văn mua trước đó, mặt đầy ưu tư hỏi hai người kia.
Đô La: Phải vừa hay vừa dễ nhớ.
Ngân Hà: Phải có tính đại diện.
Bạch Dương: Tớ nghĩ mãi rồi, các cậu thấy Ngân Hà Ánh Dương được không? Gộp tên của chúng ta lại với nhau, thấy sao?
Đô La nhìn Bạch Dương đầy phấn khích và ngây thơ, lắc đầu: Tớ nói này, cậu đang đặt tên bài hát hay tên đội đấy?
Ngân Hà: Khó hiểu quá, tớ đề nghị lấy cái tên ngắn gọn liên quan đến mèo, tốt nhất là bốn năm chữ.
Bạch Dương: Ừ nhỉ, sao tớ quên mất, chỉ chăm chăm ghép tên chúng ta lại với nhau. Liên quan đến mèo hả…
Đô La: Cat’s girl thì sao? Cô gái mèo!
Bạch Dương: Hơi bình thường, còn Lucky cat thì sao?
Hai người kia ồ lên, thế là ba người bàn luận cả buổi chiều, viết đầy mấy tờ giấy, cuối cùng thì công ty đưa ra tên chính thức: Chị em mắt mèo Cat eye sisters. Bạch Dương vừa nghe tin liền mở Weibo xem.
Quả nhiên tên đã thay đổi rồi, cả logo nữa, dễ thương quá. Xem fan nói gì nào?
Đô La: Cậu đừng xem làm gì, đủ thể loại bình luận đấy. Ngân Hà, cậu nghĩ sao?
Chẳng có ý kiến gì, dễ nhớ là được. Tớ thấy cũng không tệ đến thế. Ngân Hà chợt nghĩ có gì đó không ổn, bảo Bạch Dương đừng xem, thế mà lại bảo mình xem là ý gì.
Bạch Dương lướt xem phần bình luận bên dưới, khuôn mặt thanh tú nhăn lại: Sao lại quê mùa chứ? Quê mùa chỗ nào? Tớ rất thích mà, sao mọi người lại thế này…
Ngân Hà nghe Bạch Dương lẩm bẩm rất lâu, không ngừng lướt điện thoại, hình như còn định trả lời. Ơ! Cậu làm gì thế?
Tớ dùng nick phụ để trả lời, không sao đâu.
Đô La: Rất dễ bị phát hiện đấy, thôi kệ đi đừng quan tâm nữa, anh Lam Thanh sẽ xử lý.
Cố Lam Thanh quả không hổ là quản lý hạng nhất, năng lực hành động cực mạnh, những tin tức tiêu cực về tên đội trên mạng dần biến mất, fan đã chấp nhận cái tên này.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, buổi biểu diễn công khai thứ tư sắp bắt đầu. Tháng bảy đúng là mùa hè, chuyện đặt tên đội cũng cung cấp chút nhiệt độ, dù trên mạng vẫn còn vài kẻ bôi nhọ nhưng không gây được sóng gió gì, nhân tiện tuyên truyền cho buổi biểu diễn thứ tư, các cô gái đã công bố tên đội, chuyện này có thể khép lại rồi.
Bạch Dương và mọi người tiếp tục đến công ty luyện tập, ngày tháng trôi qua khá trật tự, nếu có chút gì đó bất ngờ thì đó là chiếc xe thường đón Bạch Dương bị hỏng.
Anh Khải thế nào? Sửa được không? Bạch Dương thò đầu ra cửa sổ hỏi.
Khụ khụ, không thể sửa ngay được, cái gì mà cháy thế này?
Chúng ta xuống xe trước đi, không an toàn lắm. Bạch Dương nói với hai người kia.
Chỉ có thể gọi xe cứu hộ thôi, xe hỏng giữa đường thế này thì làm sao? Chúng ta bắt taxi trước đi. Văn Khải lấy điện thoại định gọi xe.
Giờ đang giờ cao điểm, kẹt xe lắm, gọi taxi không kịp đâu. Đô La nhìn xung quanh, Đằng kia có xe đạp chia sẻ, để tớ dẫn đường xem, đạp hai mươi phút là đến.
Không được, xe cộ đông quá nguy hiểm lắm, tớ gọi cho tổng Cố báo tình hình.
Yên tâm đi, bọn tớ đạp xe giỏi lắm, với lại bọn tớ không muốn đến muộn để thầy cô đợi. Bạch Dương xách túi chuẩn bị đi.
Cái này…
Thôi được rồi, yên tâm đi, anh đợi xe cứu hộ đến đi.
Ngân Hà và Đô La cũng đi theo, thế là ba người đạp xe hai mươi phút đến công ty. Cố Lam Thanh biết chuyện lập tức chạy xuống đón, may là dưới tòa nhà không có nhiều fan tụ tập.
Thật thoải mái, lâu rồi không được đạp xe như thế. Ba người cảm thán, về sau mỗi khi gặp giờ cao điểm, ba người lại xuống xe đạp đến công ty, khiến Văn Khải đành chịu không ngăn nổi.
Buổi biểu diễn này diễn ra vào cuối tháng bảy, đúng lúc trời nóng nực, nên chủ đề là sôi động mãnh liệt, đuổi bắt mùa hè, thể hiện sức hút và năng lực của nhóm nhạc nữ. Thầy giáo thanh nhạc Trần Húc Dương đưa cho Bạch Dương một tờ giấy.
Xem đi, danh sách bài hát lần này cho các em tham khảo, nếu có bài nào muốn hát thì có thể đề xuất.
Ba người cầm tờ giấy xem, Bạch Dương ngạc nhiên: Lần này có cả bài nước ngoài à?
Đúng vậy, trước đây các em ít thử nghiệm, lần này tôi có đề xuất vài ý kiến với tổng Cố, công ty đồng ý chọn một số bài nước ngoài.
Xem ra lần này anh Lam Thanh quyết tâm lắm, chọn toàn bài hot. Đô La nhìn thấy danh sách có nhiều bài tiếng Anh cô thích.
Anh Lam Thanh luôn quyết tâm mà. Bạch Dương cười.
Chà chà, những bài như Boom Clap, All We Got đều rất nổi, không biết tiền bản quyền có đủ không. Đô La hơi lo lắng.
Điều này các em không phải lo, tổng Cố có nhiều cách lắm, nên các em phải trân trọng tấm lòng của tổng Cố đó~
What Dreams Are Made Of thậm chí có cả bài này à? Hồi trước đi học hình như trường có bật.
Đô La nhìn theo tay Ngân Hà, suy nghĩ một chút nói: Hình như là nhạc phim gì đó, nghe quen lắm.
Ừm đúng vậy. Ngân Hà gật đầu.
Vậy chúng ta nghe thử mấy bài này rồi quyết định nhé. Bạch Dương dán tờ giấy lên bảng đen, rồi ra chỗ máy chiếu nghịch ngợm.
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, kết hợp với đề xuất của giáo viên dance và giáo viên thanh nhạc, cuối cùng quyết định ngoài mấy bài của mình, sẽ chọn hai bài nước ngoài là Boom Clap và What Dreams Are Made Of. Bạch Dương cầm lịch trình chương trình tính toán, xuýt xoa: Hình như thời lượng biểu diễn lần này ngắn hơn nửa tiếng?
Ngân Hà lấy tờ giấy ghi chép tính toán: Đúng vậy, ngắn hơn mọi khi nửa tiếng.
Diệp Văn gật đầu giải thích: Do tháng này và tháng sau chúng ta đều có lịch biểu diễn, nên đã rút ngắn thời gian hai lần này, sợ các em áp lực quá. Lần này chúng ta đi thủ đô đó!
Wow! Là thủ đô đó! Đô La và Bạch Dương hào hứng.
Tháng sau còn có nữa? Ngân Hà hơi bất ngờ, sắp thi rồi, giữa chừng phải về trường, lo thời gian không đủ.
Lần này vẫn là biểu diễn ở thành phố khác. Diệp Văn tiếp tục giải thích: Bây giờ là giai đoạn quan trọng tích lũy fan, cũng là thời kỳ quan trọng các em nâng cao kỹ năng luyện tập, nên không được lơ là. Sau hai buổi biểu diễn này, khóa học của các em sẽ được điều chỉnh, lúc đó sẽ có giáo viên mới đến.
Ồ~~ Ba người ngơ ngác gật đầu.