Gửi em của mười năm ấy Chương 36

Thầy Nghe nghe thấy động tĩnh ở cửa lập tức chạy ra, ba người họ đã lâu không gặp thầy Nghe, Bạch Dương tiến đến liền vuốt ve đầy yêu thương, thầy Nghe không chịu nổi sự nhiệt tình của họ, giãy giụa một lúc rồi bỏ chạy.

Mấy đứa đừng làm thầy Nghe sợ, thầy già rồi không chịu nổi mấy trò này đâu.

Biết rồi, em chỉ là nhớ quá thôi. Diệp Văn chị cứ đặt đồ xuống rồi đi nghỉ đi, bọn em tự thu dọn được. Bạch Dương đổ xong thức ăn cho mèo thấy Diệp Văn vẫn đang bận rộn.

Diệp Văn nhìn thấy hành lý đều đã chuyển vào phòng của họ, bản thân dạo này cũng mệt rồi, thôi được, vậy chị về phòng trước nhé, Văn Khải em về trước đi.

Văn Khải xem giờ cũng không sớm nữa, thôi được, có gì cứ gọi anh.

Ba người họ trải qua mấy ngày không phải tập luyện, Đô Là nhàn nhã ngồi vắt chân trên ban công ngắm hoàng hôn, vốn định chụp vài tấm hình thầy Nghe nhưng nó chỉ muốn yên lặng ngồi xổm, Đô Là đành bỏ ý định, Bạch Dương thì cứ nhìn vào máy tính thỉnh thoảng lại thở dài, Tinh Hà cắt cam mang cho hai người, nhìn Bạch Dương hỏi:

Vẫn đang xem video à? Ngày nghỉ hiếm hoi thì thư giãn chút đi.

Đúng đó, nhìn Tinh Hà kìa, cậu ấy còn không đọc sách nữa là. Đô Là ở ban công la lên.

Mai em đã về trường rồi, không tranh thủ chơi sao được.

Bạch Dương gập máy tính lại vắt vai Tinh Hà đi ra ban công, Đô Là nhích chỗ cho hai người ngồi lên, Bạch Dương nhìn bầu trời cảm thán: Thật đấy, hoàng hôn đẹp quá, đời người rốt cuộc sẽ lỡ bao nhiêu điều tốt đẹp nhỉ?

Văn chương gì thế? Nói gì vậy? Đô Là lấy một miếng cam bỏ vào miệng, quan niệm của em là sống cho hiện tại!

Em có tâm sự à? Tinh Hà phát hiện mấy ngày nay Bạch Dương toàn thích ở một mình.

Không, chắc chỉ là đột nhiên rảnh rỗi quá thôi.

Nói đi nào, bọn mình đã từng nói có vấn đề cùng nhau giải quyết mà! Đô Là không tin.

Các cậu nghĩ khi nào bọn mình có thể ra mắt? Bạch Dương hỏi hai người.

Đô Là: Công ty sắp xếp khi nào thì khi đó thôi.

Tinh Hà: Sẽ có một thời điểm tốt đẹp thôi.

Không biết thời khắc đó còn bao lâu nữa?

Đô Là không hiểu, mấy ngày nay em cứ bận tâm chuyện này à?

Thôi, bỏ qua, không nghĩ nữa, người ta bảo chuyện tốt hay vướng trắc trở mà. Bạch Dương lắc đầu chuyển sự chú ý, Tinh Hà lần này về trường phải ở bao lâu?

Dù sao giờ cũng không có hoạt động gì, về trước một tháng đã.

Ôi, lâu thế.

Đừng có quá nhớ em đấy nhé!

Hôm sau, Tinh Hà lặng lẽ ra đi, vốn định chào tạm biệt hai người nhưng thấy họ đang ngủ say nên không đánh thức.

Ba người họ gặp lại nhau đã là một tháng sau, công ty tổ chức khám sức khỏe cho nhân viên, địa điểm lại đúng ở bệnh viện bố mẹ Tinh Hà làm việc, Văn Khải đi đón Tinh Hà từ sớm, ba người gặp nhau xúc động ôm lấy nhau.

Đã sang thu rồi, bọn mình lâu quá không gặp. Bạch Dương xoa đầu Tinh Hà, tóc này không chịu được chế tạo rồi, thưa hẳn đi.

Đô Là bên cạnh cười ha ha.

Ba người khám xong với tốc độ nhanh nhất, còn dạo chơi một lúc trong bệnh viện, lá rụng nhiều quá, toàn lá bạch quả. Bạch Dương cúi xuống nhặt một chiếc lá, lau sạch bụi.

Diệp Văn chụp tách tách rất nhiều ảnh, bỗng nhớ ra điều gì, Tinh Hà, trưa nay em có đợi bố mẹ ăn cơm không?

Không đợi đâu, về công ty thôi, về tập hát.

Được.

Ba người được mời tham gia biểu diễn trong đêm hội Trung thu, cơ hội như vậy hiếm lắm nên Tinh Hà vội vã trở về tập luyện.

Đến nơi mới thấy địa điểm rộng thật, một số sân khấu còn treo lơ lửng, ba người chớp chớp mắt, Diệp Văn bên cạnh cười hỏi có phải các em mở mang tầm mắt không. Ba người gật đầu lia lịa.

Thời gian biểu diễn của ba người khá sớm, thời gian còn lại cả ba ngồi dưới khán đài xem các tiền bối biểu diễn, ánh đèn đủ màu chuyển động, tiếng hò reo xung quanh một lớp lại một lớp, nhất định phải tổ chức buổi hòa nhạc của riêng mình trên một sân khấu lớn hơn, ba người đều nghĩ vậy, ở hậu trường chụp ảnh chung với mấy vị tiền bối, còn gặp lại thầy Tống Nhất Âm trước đây, thầy Tống nhiệt tình gọi ba người lại chụp ảnh, Bạch Dương rất vui, hóa ra thầy Tống không quên ba con tép riu bọn mình.

Về đến công ty, Diệp Văn đưa báo cáo khám sức khỏe cho ba người, Đô Là nói suýt quên mất, để xem nào, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Báo cáo khám sức khỏe được niêm phong riêng, Tinh Hà xem xong trước, không vấn đề gì.

Đô Là xem đại khái cũng không sao, Diệp Văn thấy Bạch Dương nhíu mày lâu không động đậy hỏi: Bạch Dương, em thế nào?

Em…, em chỗ này nổi một cục. Bạch Dương chỉ vào ngực.

Tinh Hà lấy xem, có một hạt nhỏ, không to đâu không sao đâu, em đang không vui à?

Bạch Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu, thật không sao chứ?

Tâm trạng u uất, hay giận dỗi là sẽ nổi, nhưng của em không to, không có chuyện gì đâu.

Bạch Dương nhớ lại, trước đây lúc tắm em cảm thấy có một khối u, Tinh Hà em sờ thử xem chắc chắn không sao chứ?

Lúc Cố Lam Thanh bước vào liền thấy Bạch Dương nắm tay Tinh Hà đặt lên người mình, Đô Là và Diệp Văn trợn tròn mắt.

Ahem! Có chuyện gì thế?

Diệp Văn vội vàng giải thích đang đùa giỡn thôi.

Tinh Hà rút tay lại gắng sức, không có chuyện gì đâu, nếu em không yên tâm có thể đi khám bác sĩ chuyên khoa, hoặc uống thuốc Bắc cũng có thể điều chỉnh, chủ yếu là tâm trạng của em phải điều chỉnh tốt.

Bạch Dương bĩu môi, Tinh Hà thấy Bạch Dương nhăn nhó liền an ủi: Thật không sao đâu, mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại cho yên tâm.

Bạch Dương gật đầu, Cố Lam Thanh đại khái nghe hiểu rồi, Bạch Dương, mai đến bệnh viện kiểm tra lại cũng yên tâm hơn, nhưng có một tin tốt nhé!

Tin tốt gì thế?

Cố Lam Thanh lấy ra một xấp giấy dày đưa cho Bạch Dương.

Là gì thế? Bạch Dương lật xem, tập một… đây, đây không phải kịch bản sao?

Đúng, chính là kịch bản.

Của ba bọn mình à?

Cố Lam Thanh lắc đầu, Không, em đi thử vai, hai người kia anh có sắp xếp khác, tuy là phim mạng nhưng anh đã tìm hiểu kỹ đoàn làm phim và đạo diễn đều tốt, phim trước đây của họ cũng nổi một thời, đạo diễn xem đoạn em khách vai trước đó thấy khá ổn, đi thử đi, cố gắng giành lấy nhé.

Em đã khách vai lúc nào, sao anh không biết? Tinh Hà mặt đầy nghi hoặc.

Không muốn ảnh hưởng việc học của em, chỉ vài vai nhỏ khách mời thôi.

Đô Là tiếp lời Bạch Dương nói: Thời gian em về trường bọn anh không rảnh đâu, học diễn xuất học đối thoại các thứ các thứ.

Vậy em chẳng học được gì nhỉ.

Tinh Hà đừng sốt ruột, sau này anh sẽ sắp xếp khóa học hệ thống cho mấy em, em lo xong chuyện trường lớp đã, chúng ta từ từ.

Tinh Hà gật đầu, Lam Thanh ca sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Được rồi, chiều mai có giáo viên đến, Bạch Dương, chuẩn bị tốt nhé, nữ phụ hai chắc có thể giành được. Câu cuối Cố Lam Thanh nói rất nhỏ.

Hôm sau Tinh Hà kéo Bạch Dương dậy từ sớm.

Dậy sớm thế này để làm gì?

Đến bệnh viện kiểm tra chứ sao!

Ôi buồn ngủ quá không kiểm tra nữa.

Được thôi, vậy sau này đừng có nghi ngờ vớ vẩn nữa nhé. Nói xong Tinh Hà đi ra ngoài.

Một lúc sau, Bạch Dương vẫn lề mà lết ra, Tinh Hà vừa húp cháo vừa liếc nhìn Bạch Dương.

Ăn gì mà thịnh soạn thế, Diệp Văn chị đâu?

Văn chị hôm nay đều có việc không có nhà.

Vậy…, vậy anh đi với em nhé?

Cuối cùng Tinh Hà vẫn đi cùng.

Nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, giữ tâm trạng tốt sẽ tiêu đi.

Biết rồi, Bạch Dương xoa đầu Tinh Hà, sách này đúng là không đọc uổng.

Thôi, đến công ty đi, tiếp theo chuẩn bị tốt chuyện thử vai.

Tuân lệnh!

Tinh Hà và Đô Là được mời thu hình chương trình giải trí, tuy không phải thành viên thường trú nhưng cơ hội hiếm có, ở công ty tập xong điệu nhạc đôi liền sang phòng học bên cạnh xem Bạch Dương.

Cảm giác dạo này Bạch Dương gầy đi nhiều. Đô Là lẩm bẩm.

Đúng vậy.

Đi thôi, đừng làm phiền cậu ấy nữa, bọn mình về tập tiếp.

Chương trình thu đến tận khuya mới kết thúc, Đô Là và Tinh Hà về đến chỗ ở thì Bạch Dương không có ở đó.

Bạch Dương đi thử vai rồi à? Tinh Hà đi một vòng trong phòng hỏi.

Có vẻ đúng thế, ôi, dạo này bọn mình đều bận quá.

Bận cũng tốt, ngủ sớm đi, mai còn phải đến công ty. Tinh Hà tắm nhanh rồi lập tức chui vào chăn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *