Bạch Dương đến địa điểm thử vai, người đông đúc hơi ồn ào, cô tìm một chỗ ngồi ở hàng sau, Cố Lam Thanh đợi ở bên cạnh. Bạch Dương xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, mọi người trông đều rất tự tin. Tiếng ồn xung quanh đột nhiên lắng xuống, buổi thử vai bắt đầu. Bạch Dương lần lượt xem phần biểu diễn của các nghệ sĩ khác, quả thật là trời ngoài có trời, người ngoài có người.
Mọi người đều giỏi thật. Bạch Dương tự nói với mình, cô cảm thấy choáng ngợp trước sức biểu cảm của họ.
Buổi thử vai cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Dương thử hai vai, nữ chính và nữ phụ, kết quả sẽ có sau ba ngày. Bạch Dương thu dọn đồ đạc trở về, Lam Thanh ca bảo cô về nghỉ ngơi, dạo này chuẩn bị thử vai nên ngủ không đủ giấc. Về đến nơi ở thấy không có ai, Bạch Dương nghĩ họ chắc vẫn ở công ty, cho mèo ăn xong liền nằm vật ra giường. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những nội dung trong kịch bản: hoàn cảnh của nữ chính, cuộc gặp gỡ và thấu hiểu với nam chính, cốt truyện kỳ lạ xuyên không giữa hiện đại và cổ đại. Đầu óc cô như một chiếc CPU chạy với tốc độ cao, cuối cùng không chịu nổi nên thiếp đi.
Khi Tinh Hà và Đô La về đến nhà, Bạch Dương vẫn chưa thức dậy. Hai người bước vào nhẹ nhàng, Bạch Dương có lẽ nghe thấy tiếng động nên tỉnh giấc, mở mắt ra liền thấy hai cái đầu nhỏ đang nhìn mình.
Về rồi à? Bạch Dương đưa tay xoa đầu họ.
Đô La biết Bạch Dương rất mệt, nói khẽ: Cậu có muốn dậy ăn chút gì không?
Ừ. Bạch Dương thực sự đói bụng, liền dậy mặc quần áo.
Diệp Văn đã chuẩn bị đồ ăn sẵn, ban đầu Bạch Dương không có hứng thú ăn uống nhưng ngửi thấy mùi thơm liền phấn chấn ngay. Đô La liếc mắt ra hiệu cho Tinh Hà, Tinh Hà nuốt một miếng cơm, nhìn Bạch Dương, há miệng định nói rồi lại tiếp tục ăn. Đô La thấy vậy bĩu môi, đang định lên tiếng thì…
Ba ngày nữa có kết quả. Bạch Dương nói sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng.
Bạch Dương, buổi thử vai thế nào, đông người không? Đô La gỡ rối đề tài, cô biết nếu vai diễn phù hợp thì đã gọi điện thoại xác nhận rồi, có vẻ như Bạch Dương đã nỗ lực uổng công.
Bạch Dương đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát: Thử vai khá đông người, số của tôi lại xếp sau. Họ… họ đều rất giỏi, toàn xuất thân chính quy. Lúc ngồi phía sau, tôi cũng bị lay động, biểu cảm của họ rất mạnh mẽ.
Nhưng bọn mình có Bạch Dương cũng có sở trường mà? Chị Diệp Văn đến dọn bàn, dịu dàng nói.
Tinh Hà nghe thế liền phấn chấn: Đúng vậy, Bạch Dương chơi đàn tuyệt đối chuyên nghiệp, nữ chính không phải là một tay đàn trong giáo phường sao? Chuyên môn đúng chuẩn luôn!
Chúng ta còn thời gian, đừng tự làm mình nản chí. Diệp Văn dọn dẹp xong nhắc nhở, Ngày mai còn phải đến công ty tập luyện, nghỉ sớm đi.
Đô La và Tinh Hà nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân, dạo này tập luyện rất tốn sức. Bạch Dương không ngủ được, ngồi bên cửa sổ. Giáo sư Ngự dường như cảm nhận được tâm trạng của Bạch Dương, chủ động đến cọ mình vào cô. Bạch Dương cảm thấy có thứ gì lông lá đến cọ cọ mình, lòng cũng dịu lại.
Giáo sư Ngự, nếu không được chọn thì sao nhỉ? Nhóm cần được biết đến, quay phim là một cách. Giờ đây thần tượng nhiều, cạnh tranh khốc liệt, không biết khi nào chúng ta mới được ra mắt, để nhiều người biết đến? Bạch Dương vừa xoa đầu mèo vừa lặp lại những lời này.
Đô La và Tinh Hà vệ sinh xong, thấy Bạch Dương ngồi trên ban công tự nói một mình đã lâu, Tinh Hà liếc mắt ra hiệu cho Đô La. Gió thu nhè nhẹ, Đô La lấy tấm chăn choàng cho Bạch Dương.
Đêm lạnh đấy, cẩn thận cảm đó.
Bạch Dương hít mũi, quấn chặt chăn, Giáo sư Ngự hiểu ý bỏ đi. Đô La và Tinh Hà ngồi xuống hai bên Bạch Dương.
Sao vẫn chưa ngủ?
Cậu cũng chưa ngủ mà, cứ xoa đầu Giáo sư Ngự hoài, sợ nó hói mất.
Bạch Dương cười ha ha: Tớ muốn ngồi thêm chút nữa, giờ cũng chưa buồn ngủ.
Tinh Hà suy nghĩ rồi hỏi: Cậu đang lo cho buổi thử vai à?
Bạch Dương xoa xoa tay: Không~ ban đầu chỉ là đi thử thôi, không đỗ thì… cũng không sao, dù gì người chuyên nghiệp cũng nhiều.
Đô La không đồng ý: Thế là cậu không học diễn xuất, dù sao trong lòng tớ cậu rất xuất sắc!
Bạch Dương quay đầu: Thật không?
Thật, tớ cũng nghĩ vậy. Tinh Hà xoay đầu Bạch Dương lại, nói rất nghiêm túc.
Bạch Dương ngại ngùng, bụm miệng cười: Cảm ơn nha~
Đúng rồi, kịch bản kể chuyện gì vậy, kể cho bọn tớ nghe được không?
Bạch Dương suy nghĩ: Được, kể cho các cậu nghe nè.
Nữ chính tên Vân Yên, là một nữ nhạc công trong giáo phường, đàn rất siêu. Một hôm, phường chủ cho mọi người đi chơi, hôm đó hình như là ngày lễ gì đó. Vân Yên trên cầu bị lạc mất những người khác, cây cầu tên là Luân Hồi Kiều. Đột nhiên trời quang mây tạ, một lúc sau mưa bay lất phất. Vân Yên ngoảnh lại thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ, che một cây dù đặc biệt. Vân Yên ngạc nhiên nhìn, đáng ngạc nhiên hơn là người đi đường xung quanh dường như không thấy anh ta. Người đàn ông kia cũng rất ngạc nhiên. Vân Yên tiến đến chạm vào cây dù xem có thật không, cảnh tượng lập tức biến mất. Sau đó, Vân Yên thường mơ thấy người đàn ông đó, cô không nói được, chỉ có thể im lặng nhìn anh ta làm việc. Dần dần có thể nói được, nhưng không chạm vào được đối phương. Tỉnh dậy, mọi thứ vẫn in rõ như thật. Qua lại nhiều lần, Vân Yên thích người đàn ông trong mơ. Không ngờ giáo phường xảy ra chuyện, mọi người chạy tán loạn. Trên đường chạy trốn, Vân Yên và những người khác gặp tướng quân phụng mệnh đến bắt kẻ trốn, đêm tối bị đuốc soi rọi. Mọi người hoảng sợ, trong lúc vội vàng, Vân Yên nhìn thấy vị tướng quân kia lại giống hệt người đàn ông trong mộng, thiếu niên áo tươi ngựa chiến, oai phong lẫm liệt.
Bạch Dương có lẽ khát, uống ừng ực một ly nước. Đô La và Tinh Hà đều vểnh tai nghe, thấy Bạch Dương uống nước liền sốt ruột hỏi: Rồi sao nữa? Bạch Dương thở một hơi: Cốt truyện khá phức tạp, có tình tiết đan xen cổ đại và hiện thực, khá hại não. Tớ chỉ nhớ rõ nửa đầu thôi.
Đô La kê cằm: Cổ đại và hiện đại? Kiếp trước kiếp này à?
Bạch Dương lắc đầu: Tớ cảm thấy không chỉ là vậy, phức tạp lắm. Thật muốn nghe tác giả giải thích, nhưng chỉ khi xác định được vai mới có cơ hội tham gia buổi đọc kịch bản.
Đừng lo nữa, cậu đã chuẩn bị đầy đủ và nỗ lực hết sức rồi, đợi thêm chút nữa đi. Tinh Hà đứng dậy vươn vai, Ngủ sớm đi, ngày mai còn tập luyện.
Vài tiếng sau, mặt trời thay mặt trăng lên làm việc. Bạch Dương dậy sớm, hai người kia lúc xuống lầu đều ngáp ngắn ngáp dài. Đến công ty còn kinh khủng hơn, lúc khởi động toàn chọn bài nhanh. Đô La và Tinh Hà nhảy xong mặt mày tái mét.
Không chịu nổi, đột nhiên khởi động dữ dội quá. Đô La lập tức bật nhạc nhẹ.
Tinh Hà cũng lắc đầu tỏ vẻ mệt mỏi. Giáo viên chưa đến, hai người đành ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Bạch Dương vẫn khởi động, không phải là khởi động mà là tự ép mình. Đô La và Tinh Hà biết lúc này không khuyên được, nút thắt trong lòng phải tự mình tháo gỡ.
Không thèm thân thể nữa à! Một giọng nữ vang lên, Cứ nhảy thế này thì buổi học hôm nay có cần không?
Cô Bonnie. Bạch Dương cuối cùng dừng lại, đầu hơi choáng, ngồi phịch xuống đất.
Bonnie lắc đầu: Hả!
Bạch Dương lập tức đứng dậy, di chuyển đến ghế dài, nghỉ một lúc rồi tiếp tục tập. Đến chiều tối, đột nhiên đứng im không nhúc nhích. Bạch Dương như khúc gỗ đứng đó, Đô La và Tinh Hà cũng dừng lại, đều nhìn chằm chằm cô. Một lúc lâu không thấy động đậy, hai người dùng ánh mắt trao đổi:
Đô La: Cô ấy sao vậy?
Tinh Hà: Không biết nữa, mệt đến mụ người rồi.
Đô La: Hay là bị tà ám?
Tinh Hà: Làm gì có tà, để tớ khai thông nhâm đốc mạch cho cô ấy!
Tinh Hà đang định ra tay thì đột nhiên Bạch Dương nói: Xin lỗi! Đô La và Tinh Hà sửng sốt, bình thường tốt đẹp tự nhiên xin lỗi làm gì. Có lẽ ban ngày nắng đẹp, chiều tối bầu trời nhuộm một màu cam. Bạch Dương ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ: Tớ là vậy đó, nhạy cảm yếu đuối, ích kỷ tự ti. Mấy ngày nay làm các cậu lo lắng, còn phải quan tâm đến cảm xúc của tớ. Nỗ lực chưa chắc có kết quả, mọi việc đừng miễn cưỡng. Hôm nay mệt quá, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
Đô La và Tinh Hà nhìn nhau: Được!
Cố Lam Thanh đang định lên tìm họ, đến phòng tập thấy trống không, sang lớp bên cạnh xem cũng không có, lấy điện thoại gọi cho Diệp Văn: Alo, ba đứa họ đâu rồi?
Diệp Văn đang lập kế hoạch lịch trình: Cố tổng, họ không ở phòng tập sao?
Không có ai, phòng nghỉ cũng không, tôi hỏi cô Bonnie vậy.