Bạch Dương cùng các diễn viên khác tham gia lớp học hình thể, do trước đó cô đóng vai một cô gái chơi đàn thời cổ, nên cần tăng cường về dáng vẻ và biểu cảm, Bạch Dương tự nhiên không dám lơ là, đã lâu rồi không học tập chăm chỉ như vậy, ngồi thẳng lưng, một lúc sau người đã mỏi nhừ.
Tối đó, Đô La và Ngân Hà gọi video cho Bạch Dương, Bạch Dương lật người dậy, trong khung hình hiện lên hai khuôn mặt nhỏ, hai người tranh nhau nói: Tụi mình nghe chị Diệp Văn nói khoá đào tạo của bạn kết thúc rồi nên gọi hỏi thăm, cảm thấy thế nào?
Ừ, kết thúc rồi, ngày mai là lễ khai máy, hào hứng quá! Bạch Dương lăn qua lăn lại trên giường.
A a a! Hai người kia cũng hào hứng, đúng rồi đúng rồi, nam chính là ai thế?
Nhắc đến điều này Bạch Dương liền phấn khích, mình đang định nói với các cậu đây, còn nhớ lần chúng mình tham gia chương trình truyền hình thi đấu không, quay phim, lúc đó có một nam nghệ sĩ rất lớn vai khiến chúng mình đợi cả tiếng đồng hồ?
Hai người suy nghĩ một lúc, nhớ rồi, cùng chạy tiếp sức với cậu mà.
Bạch Dương nói, đúng anh ta đó!
À~ Hai người nhíu mày, vậy các cậu làm việc với nhau không phải rất ngại sao?
Cũng được, khá là lịch sự.
Đô La suy nghĩ một chút nói: Mình khó mà tưởng tượng được anh ta mặc cổ phục trông thế nào.
Mình có ảnh! Bạch Dương nhanh nhẹn lật ra tấm ảnh định trang đã chụp trước đó.
Đô La và Ngân Hà mở ảnh ra, nhìn trái nhìn phải, này… có vẻ cũng không tệ đâu!
Thiếu niên áo đẹp ngựa hay, mặc quân phục tướng quân, trong áp phích đuốc và đêm tạo thành sự tương phản màu sắc mạnh mẽ, dải tóc đỏ bay phấp phới càng làm chàng thiếu niên thêm rực rỡ.
Đúng đúng đúng, Bạch Dương ngượng ngùng đáp lại.
Đô La phát hiện khóe miệng Bạch Dương chưa từng hạ xuống, trêu đùa: Cậu chẳng phải là thích anh ta đấy chứ?
Đâu… có nào! Bạch Dương lập tức tỉnh táo, mình chỉ thấy bộ ảnh định trang này rất đẹp thôi.
Thôi được rồi, ngoài lớp hình thể còn có gì nữa không? Ngân Hà nhanh chóng chuyển chủ đề.
Còn có lớp cưỡi ngựa, lớp thoại kịch.
Nhiều thế, cưỡi ngựa thế nào? Ngân Hà rất tò mò.
Mình không giỏi lắm, không tập được bao lâu, nhưng anh ấy biết đấy! Chắc là quay nhiều rồi.
Ồ giờ, cậu đang ngưỡng mộ anh ta à? Cậu quên anh ta đã lớn vai thế nào rồi sao. Đô La nhắc nhở.
Hiện tại… tiếp xúc thấy cũng được, có lẽ anh ta đã sửa đổi rồi, với lại anh ấy có tên mà– Trần Tây Từ.
Đô La và Ngân Hà nhìn nhau lắc đầu hai cái, tiêu rồi tiêu rồi, họ quên mất Bạch Dương là con số hữu xứng đáng mê ngoại hình.
Ngân Hà lại nhắc nhở, thấy một người được thì được, nhưng đừng thực sự sa vào đấy nhé!
Yên tâm, mình có chừng mực mà, Bạch Dương vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Vậy nghỉ sớm đi, chúc khai máy thuận lợi nhé! Đô La và Ngân Hà vẫy tay chúc ngủ ngon.
Ừm ừm, các cậu cũng nghỉ sớm nhé.
Mấy ngày nay đúng là mệt thật, Bạch Dương chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Buổi lễ khai máy cuối cùng cũng bắt đầu, Bạch Dương như thấy đại lục mới, nguyên trong buổi lễ còn có cảnh thắp hương, mọi người đều rất thành kính, lúc chụp ảnh đạo diễn đẩy Bạch Dương về phía Trần Tây Từ một chút, ý là nam nữ chính đứng gần nhau hơn, Bạch Dương nở nụ cười chuẩn mực, Diệp Văn cũng chụp rất nhiều ở bên cạnh, sau khi buổi lễ kết thúc đạo diễn phát một ít phong bì, điều này khiến Bạch Dương ngạc nhiên, thấy Trần Tây Từ bên cạnh nhanh nhẹn nhận lấy, Bạch Dương cũng lập tức nhận, cầm trên tay bóp bóp cũng ngại xem bên trong có bao nhiêu, đợi đạo diễn đi xa một chút thì lén mở phong bì ra xem.
Không có bao nhiêu đâu~ 20!
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn nguồn phát ra âm thanh, không thể không nói chiều cao và dáng người của Trần Tây Từ đúng là có khí chất, nhưng đối phương không thèm để ý Bạch Dương, tự đi mất.
Cắt! Mình không tin, chết tiệt! Thật chỉ có 20 tệ, Bạch Dương bóp miệng phong bì liếc nhìn vào trong. Diệp Văn nhắc một câu: Là vậy đó, chỉ là lấy ý nghĩa tốt thôi, chúng ta đi thôi, sắp quay rồi.
Bạch Dương gật đầu, cô nghĩ về ánh mắt của Trần Tây Từ lúc đó, trách mình không có kiến thức rồi.
Cảnh đầu tiên miêu tả cuộc sống thường ngày trong phường ty, sư phụ và phường chủ đều rất nghiêm khắc nhưng các cô gái biết thầy nghiêm sinh giỏi, đây cũng là vì lợi ích của họ, Vân Yên do Bạch Dương thủ vai thường vì đàn không hay mà bị sư phụ trách mắng.
Tư thế ngồi! Ngồi không vững thì làm sao đàn hay được?
Vân Yên lập tức ngồi ngay ngắn, sư phụ lại nói: Tâm không tĩnh thì đàn không hay được, sư phụ nói nhiều cũng vô ích.
Những người đến phường ty phần lớn là do gia đình phạm tội, cha của Vân Yên vốn là một quan phụ mẫu ở vùng xa xôi, không hiểu sao đắc tội với người ở kinh thành, cả nhà bị đày đi biên ải, may mắn là Vân Yên đàn hay, phường chủ thấy có tố chất nên lưu lại.
Xin lỗi sư phụ, con sẽ học tốt. Vân Yên lập tức nhận lỗi, Vân Yên đến đây đã hơn nửa năm, vẫn không hiểu nổi cha mình chỉ là một quan nhỏ thanh liêm, không dính dáng gì đến quan lớn kinh thành, sao lại thành ra thế.
Cảnh này quay ba lần.
Cắt, được, đạo diễn ra hiệu chuyển cảnh tiếp.
Trái tim căng thẳng của Bạch Dương cuối cùng cũng thả xuống, tuy bản thân là người chơi đàn tranh nhưng nhạc cụ đều thông nhau, thêm vào đó là luyện tập trước đó, may là cảnh cận cảnh tay quay một lần là xong.
Diệp Văn lấy một chiếc áo khoác choàng lên người Bạch Dương, thế nào chị Diệp Văn?
Diệp Văn sửa lại áo cho Bạch Dương không nói cụ thể tốt hay không, chỉ nhắc Bạch Dương có thể đi hỏi đạo diễn, xem lại cảnh quay, không thể đứng một chỗ im lặng co ro.
Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, Bạch Dương nhích từng bước nhỏ đến chỗ đạo diễn, Diệp Văn đi cùng, Bạch Dương đang không biết mở lời thế nào thì đạo diễn lại rất nhiệt tình chào đón cô, cho cô xem lại cảnh quay và đưa ra một số ý kiến, Bạch Dương đều ghi nhớ, đây là thứ mà trước đây đi quần chúng không học được, có lẽ do là nữ chính nên đạo diễn nói rất nhiều về kỹ thuật diễn xuất dưới ống kính.
Buổi trưa Bạch Dương ăn xong cơm hộp liền ngồi trên ghế thẫn thờ, Diệp Văn bên cạnh thì thầm: Trưa thấy em ăn không nhiều, cơm hộp đoàn phim không ngon lắm, chị sẽ chiều riêng cho em!
Bạch Dương ồ một tiếng nói: Lại có thể thế sao?
Được.
Bạch Dương thấy Diệp Văn nói rất nghiêm túc thì tin tưởng, buổi trưa đúng là ăn quá ít, có lẽ do quá căng thẳng nên không có hứng ăn uống. Tuần đầu toàn là cảnh trong phường ty, không có cảnh của nam chính, Trần Tây Từ cũng chỉ lộ mặt vào ngày khai máy.
Bạch Dương cũng dần quen với cuộc sống thường xuyên ở trong đoàn phim như vậy, cũng thân với các chị em trong phim, cuối cùng cũng phải đổi trường quay, lần này trường quay có rất nhiều diễn viên quần chúng, tình tiết là phường chủ cuối cùng cho mọi người ra ngoài chơi, các cô gái trong phường hơn nửa năm không ra ngoài, từng người một đã tản ra, Vân Yên và bạn thân Tiểu Liên cũng theo dòng người di chuyển, hàng hoá của sạp bày la liệt, Tiểu Liên tính tình hiếu động, lúc nhảy chỗ này lúc nhảy chỗ kia, thế là lúc Bạch Dương đang xem một cây trâm thì không thấy Tiểu Liên đâu nữa, Bạch Dương lập tức đi tìm, phường chủ dặn tốt nhất nên đi thành nhóm hai ba người, không được đi một mình, đúng là tiết Trùng Dương, dòng người quá đông sợ xảy ra chuyện, Bạch Dương thấy trên phố không có bóng dáng Tiểu Liên liền lên cầu chỗ cao để tìm.
Tiểu Liên? Tiểu Liên? Vân Yên trên cầu gọi mấy tiếng không ai trả lời.
Vân Yên hơi lo lắng, trên trán lấm tấm mồ hôi liền dùng tay lau, đột nhiên thời tiết biến đổi, lúc đầu còn đầy ráng hồng, giờ lại đổ mưa nhỏ, Vân Yên muốn xuống cầu trú mưa nhưng phát hiện người xung quanh vẫn vui chơi như trước, không ai có ý định trú mưa, Vân Yên cảm thấy rất kỳ lạ, quay đầu muốn nhìn người khác thì đột nhiên kinh ngạc trước người trước mặt. Người đàn ông trước mặt trang phục kỳ lạ, tóc ngắn khác thường, tay cầm một chiếc ô đặc chế.
Khiến Bạch Dương kỳ lạ hơn là người qua lại xung quanh đều như không nhìn thấy anh ta, Vân Yên nhìn trái nhìn phải, quần áo người xung quanh đều không ướt, thật quá kỳ lạ, nhưng Vân Yên thực sự cảm nhận được cảm giác giọt mưa rơi trên da. Người đàn ông đó nhìn thấy Vân Yên chỉ hơi giật mình, cũng không phản ứng gì lớn, thấy cô không có ô liền đưa ô về phía trước một chút, tí tách tí tách, thị giác, xúc giác, thính giác đều cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, Vân Yên không tự giác đưa tay về phía trước nhưng khi chạm vào ô thì xuyên qua, Vân Yên sợ hãi rụt tay lại, ngẩng đầu lên thì người đàn ông trước mặt đã biến mất.
Cắt, Bạch Dương em qua đây một chút, đạo diễn cầm loa gọi.
Trần Tây Từ lập tức lộ ra vẻ không vui, Bạch Dương không biết chuyện gì, ngây ngô nhìn anh.
Đi thôi, đứng phát rồi làm gì!
Hai người đi đến chỗ đạo diễn, đạo diễn cầm kịch bản giải thích, Bạch Dương, trọng tâm phần này của chúng ta là đoạn gặp nhau trên cầu, em phải có cảm giác một ánh nhìn vạn năm, dùng ánh mắt để cảm nhận, lúc đó sẽ cắt cảnh gần vào ánh mắt em, mắt em phải từ từ mở to, nên sự thay đổi ánh mắt này rất quan trọng. Này, Tây Từ, đạo diễn quay sang Trần Tây Từ nói: Em trong đoạn này không có lời thoại, nhưng lúc Vân Yên định chạm vào ô của em, tầm mắt phải di chuyển theo cô ấy, vậy chúng ta nghỉ một lúc, hai em có thể trao đổi trước.