Hai người trở về khu nghỉ ngơi, Bạch Dương vẫn đắm chìm trong phần giải thích của đạo diễn lúc nãy, cầm kịch bản xem từng chữ một. Diệp Văn cầm ly nước quay lại, thấy vẻ mặt nhíu mày của Bạch Dương chắc là gặp vấn đề rồi. Bạch Dương bỗng hút một ngụm nước rồi hỏi:
– Chị Diệp Văn, chị có biết ánh mắt một ánh nhìn ngàn năm trôi qua là như thế nào không?
– Pfft, dù sao tôi cũng chưa thấy bao giờ, đạo diễn nói vậy à?
– Ừ.
– Em có thể nghĩ về người mình thích đó~ Khi đối mặt, hãy thử tưởng tượng anh ta là người mình thích xem.
– Người mình thích… Bạch Dương lẩm bẩm tự nói, cô nghĩ đến Hàn Khương Vũ, người đã thu hút mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không được không được! Bạch Dương nhắm mắt lắc đầu, cô không muốn nghĩ đến anh ta.
– Cho em xem cái này. Diệp Văn đưa điện thoại cho Bạch Dương xem.
– Cái gì vậy?
– Giúp em tìm cảm hứng đó. Gần đây chị có xem mấy video của Trần Tây Từ trên mạng, do fan anh ấy cắt tổng hợp, dựng rất tốt, cơ bản đều thể hiện được ưu điểm của anh ấy, nào là ánh nắng, u sầu, điên cuồng đều có.
Bạch Dương lướt qua loa vài cái, thôi được rồi, không xem nữa, dựa vào bản thân vậy.
Lúc này, một bóng tối xuất hiện trước mắt Bạch Dương, cô nheo mắt ngẩng đầu nhìn thì là Trần Tây Từ. Lúc này anh đang quay lưng về phía hoàng hôn, trên vai phủ một vầng hào quang màu cam.
– Đi thôi, đạo diễn đang gọi chúng ta đó.
– Vâng. Ôi! Bạch Dương đi quá vội nên giẫm phải dải áo, loạng choạng một cái.
Trần Tây Từ theo phản xạ nắm lấy cánh tay Bạch Dương, giọng bực bội nói: Cẩn thận chút.
– Cảm ơn anh. Bạch Dương đột nhiên đỏ mặt, cảm nhận rõ ràng bàn tay đối phương vòng qua cánh tay mình.
– Các bộ phận chuẩn bị máy quay, action!
Bạch Dương nhìn đối phương chống dù đi tới, đôi mắt dần mở to, dùng tay cẩn thận chạm vào chiếc dù. Cắt!
Đạo diễn hô dừng, Bạch Dương chạy tới xem lại phim. Đạo diễn xoa xoa bộ râu lởm chởm nói: Ánh mắt tốt hơn lúc nãy rồi, nhưng chi tiết trên khuôn mặt vẫn chưa đủ. Đạo diễn nhìn Bạch Dương.
– Vâng, em thử lại lần nữa. Bạch Dương lập tức đáp.
– Tốt, chúng ta quay lại một lần nữa.
Trần Tây Từ chống nạnh nói với Bạch Dương: Khi người ta ngạc nhiên, miệng sẽ hơi mở ra. Em xem em vừa rồi mím môi thành một đường thẳng, có gì mà căng thẳng vậy? Nói xong bước về phía trước.
Bạch Dương vẫn đang ngẫm lại lời vừa nói, đạo diễn đã thúc giục rồi. Lần thứ ba, Bạch Dương cuối cùng cũng qua, nhưng vẫn còn quay chi tiết cảnh rộng. Đạo diễn giảng lại nhiều lần chi tiết lúc nãy cần duy trì, cuối cùng quay năm sáu lần thì xong.
– Được rồi, thu máy.
Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm. Diệp Văn cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Trần Tây Từ ngồi trong xe cứu hộ lướt điện thoại. Bạch Dương thấy cửa xe chưa đóng liền đi tới chào: Cảm ơn anh, thầy Trần!
– Gì cơ? Trần Tây Từ tháo tai nghe ra.
– Chi tiết anh nhắc em lúc nãy ấy.
– Ồ, tôi chỉ muốn thu máy nhanh thôi. Trần Tây Từ nhìn trợ lý: Xong chưa? Đi thôi!
– Xong rồi xong rồi. Trợ lý vội vàng đáp.
Bạch Dương cũng lên xe về. Tối nay hiếm hoi không quay cảnh đêm, không biết hai người kia thế nào rồi.
Đô La và Tinh Hà cũng không rảnh rỗi trong khoảng thời gian này. Cô Bon Ni đã sắp xếp một loạt khóa học cho hai người họ, đặc biệt là khóa học chỉnh hình khiến cô đau đầu. Khi Bạch Dương gọi điện còn thầm mừng, nhìn họ mệt mỏm không chịu nổi thì dừng lại. Mọi người đều đang nỗ lực, bản thân cô cũng không thể tụt hậu.
Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm. Sau lần gặp mặt đầu tiên giữa nam nữ chính, Vân Yên thường mơ thấy người đàn ông đó. Tiểu Liên cảm thấy Vân Yên chắc trúng tà rồi, định đến chùa trừ tà, nhưng Vân Yên viện cớ từ chối. Chuyện này mà lan đến chỗ phường chủ thì lại bị phạt. Cảnh ở phường ty quay xong, theo tình tiết phường ty bị cuốn vào một vụ án mưu phản, phường chủ và sư phụ phường ty bị bắt đi, phường ty hỗn loạn, người thì bị bắt, người thì bỏ trốn. Tiểu Liên không biết nghe được tin tức từ đâu, liền kéo Vân Yên chạy.
Cuối cùng Bạch Dương đã hoàn thành cảnh chạy trốn ở vùng hoang dã, toàn thân bụi bặm. Theo lịch trình tối nay phải quay cảnh đêm, Diệp Văn lấy thêm một bắp ngô đưa cho Bạch Dương:
– Tối nay ăn thêm nè.
Bạch Dương nuốt nốt miếng bông cải xanh cuối cùng rồi lắc đầu: Thôi, no quá rồi.
– Tỉnh ngộ cao thế à! Diệp Văn nheo mắt.
– Đương nhiên rồi, em không muốn béo hơn cả nam nghệ sĩ đâu. Bạch Dương dọn dẹp mặt bàn rồi nghĩ một chút: Nhưng mà… nếu mang tới một dĩa nướng thì em sẽ không do dự nhận lấy.
Khóe miệng Diệp Văn đang giãn ra lập tức trễ xuống.
– Ôi, lâu rồi chưa được ăn thịt. Đợi quay xong em nhất định sẽ ăn một bữa toàn thịt. Câu cuối Bạch Dương nói rất nhỏ.
Cảnh đêm bắt đầu quay. Nam chính đóng vai tướng quân nhận lệnh truy bắt những người bỏ trốn. Vân Yên và mấy chị em khác trốn thoát bị vây kín. Lúc này, nam chính cưỡi ngựa xuất hiện từ trong bóng tối, ngọn lửa bùng cháy, rọi sáng bầu trời đen kịt lúc trước. Bạch Dương mượn ánh lửa dần nhìn rõ đường nét của anh. Thiếu niên tướng quân không đội mũ giáp, tóc đen được buộc gọn gàng bằng một dải lụa đỏ trên đỉnh đầu, mặc áo bào đen giáp bạc, mắt lạnh như sao, khuôn mặt tuấn tú. Vân Yên đờ đẫn nhìn anh từng bước đi tới, lại là anh!
Cảnh quay này sau đó được nhiều người dùng làm hình nền,热搜 cũng liên tục. Dù là từ bố cục, thẩm mỹ ánh sáng, hay cảm giác định mệnh đều đáng để bàn luận.
Hạ thuộc báo cáo số người bắt được, rõ ràng vẫn còn người đang chạy trốn. Tướng quân nhíu mày hỏi lớn: Những người khác đâu?
Vân Yên và mọi người quỳ trên đất run rẩy, không dám thở mạnh. Tướng quân xuống ngựa đi tới trước mặt họ. Những người khác không dám nhìn thẳng, chỉ có Bạch Dương vẫn đắm chìm trong sự ngạc nhiên.
Chỉ là dung mạo giống nhau thôi sao? Vậy những giấc mơ liên tục trước đây có ý nghĩa gì? Tướng quân thấy không ai nói gì liền rút kiếm chỉa vào Tiểu Liên: Nói đi, những người khác đâu?
Tiểu Liên bị ánh kiếm lóa mắt dọa khóc, nức nở không nói nên lời.
Phó tướng bên cạnh quát: Trốn thoát là tội chết.
Những người khác nghe vậy liền khóc thút thít. Tướng quân thấy chỉ có Vân Yên trấn định tự nhiên, hỏi: Cô nói đi, những người khác ở đâu?
Vân Yên nhìn lưỡi kiếm sắc bén trước mắt, lưng lạnh toát, nhưng vẫn phải bình tĩnh: Không biết, lúc đó quá hỗn loạn, không kịp quan tâm những người khác.
Tướng quân thu kiếm, thấy hỏi không ra gì liền ra lệnh lính trói họ lại chờ ngày mai về bẩm báo. Vừa chuẩn bị cắm trại nghỉ ngơi thì có sứ giả đến báo: biên quan cáo cấp, tướng quân cần nhanh chóng trở về doanh trại.
– Tướng quân, vậy bọn họ thì sao? Ban đầu bắt bọn họ đã không thuộc trách nhiệm của chúng ta. Phó tướng An Việt bất mãn nói.
Trần Hiền liếc nhìn An Việt, An Việt cúi đầu không dám kêu nữa.
– Bây giờ à? Thánh thượng có nói xử trí bọn họ thế nào không? Trần Hiền hỏi sứ giả.
– Là bây giờ. Còn bọn họ… sứ giả nhìn Vân Yên và mọi người: Thánh thượng không nói.
– Biết rồi. Trần Hiền lên ngựa thông báo cho các tướng: Lên đường về doanh.
Vân Yên nghe thấy câu về doanh thì trong lòng giật mình. Những cô gái khác cũng nghe thấy, ai nấy đều hoảng hốt hơn lúc trước. Có tiểu binh tới kéo Vân Yên và mọi người lên xe ngựa. Vân Yên cứng lại không chịu đi. Họ đều biết kết cục của phụ nữ đến doanh trại sẽ thảm khốc thế nào.
– Tướng quân, ngài định áp giải chúng tôi đi đâu?
Trần Hiền nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Người con gái ánh mắt kiên định, tóc tai rối bù nhưng không che được dung nhan xinh đẹp. Anh kiên nhẫn trả lời cô: Doanh trại.
– Theo luật pháp, chúng tôi nên bị áp giải đến ngục lớn, tại sao lại là doanh trại?
– Đây không phải điều các người nên biết. Đi! An Việt bất chấp tiếng khóc của các cô gái, xua họ lên xe ngựa.
Trên đường đi, An Việt bị tiếng khóc của các cô gái làm phiền quá, liền lên trước hỏi Trần Hiền: Thiếu tướng quân, sao bọn họ khóc dữ dậy? Đâu có nói giết bọn họ đâu!
– Muốn biết đến thế thì ngươi đi hỏi bọn họ đi. Trần Hiền liếc nhìn An Việt nói: Bảo mọi người tăng tốc, chúng ta phải trở về đại doanh trước trời tối ngày mai.
– Tuân lệnh!
An Việt vẫn thấy họ ồn quá, lấy vải bịt miệng họ lại. Cuối cùng, đại quân đến doanh trại trước khi trời tối. Suốt đường đi, các cô gái vừa sợ hãi vừa mệt mỏi vừa đói, kiệt sức nên lần lượt ngủ thiếp đi.
– Tiểu Liên tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi, các chị em tỉnh dậy đi. Vân Yên gọi mọi người.
Cửa xe mở, Vân Yên và mọi người bị dẫn đến trước một trại lính. Vân Yên giấu một trâm cài tóc trong tay, thà tự kết liễu còn hơn. Các cô gái cũng mang quyết tâm chết người bước vào trại. Nhưng khi một người lính mở trại ra, Vân Yên cũng kinh ngạc. Trong trại đồ đạc không nhiều nhưng rất sạch sẽ.
– Các cô gái tạm thời ở đây đi, lát nữa sẽ mang đồ ăn tới. Người lính nói xong rồi đi.
Các cô gái nhìn nhau không dám đi lại, dựa vào nhau. Một lúc sau, An Việt mang một ít thức ăn và nước tới. Các cô gái nuốt nước miếng nhưng không động vào. An Việt thấy họ không ăn liền nghi hoặc hỏi: Các người không ăn chút gì à?
Vân Yên dũng cảm hỏi: Bữa ăn cuối cùng à? Các người định xử trí chúng tôi thế nào?
An Việt bị câu hỏi vô lý này làm cho bối rối, gãi đầu nói: Gì chứ bữa ăn cuối cùng? Là tướng quân ra lệnh đó. Thức ăn trong quân hơi thô, các cô gái tạm dùng vậy. Còn xử trí thế nào thì tướng quân tự sẽ sắp xếp.
Nghe xong những lời này, các cô gái yên tâm một chút, cầm bánh bao ăn. Vân Yên muốn xem tình hình bên ngoài, nhưng vừa ra ngoài đã bị lính canh quát cho quay vào. Tiểu Liên vội vàng đưa bánh bao cho Vân Yên, dặn cô ăn nhanh đi. Vân Yên nhìn chiếc bánh bao nóng hổi trong tay, trong lòng cũng dịu xuống một chút.
– Cắt! Đạo diễn bỏ tai nghe xuống: Các cô gái, các em ăn quá nhỏ miếng rồi, phải ăn miếng to hơn! Làm lại!