Bạch Dương cảm thấy may mắn vì tối nay đã không ăn quá nhiều, cảnh quay này phải thực hiện nhiều lần nên nếu no quá sẽ rất khó chịu. Cuối cùng cũng đạt được hiệu quả mà đạo diễn mong muốn, khi tan ca, Bạch Dương vỗ nhẹ vào ngực để thức ăn tiêu nhanh hơn. Ở đây không có phòng gym nên cô quyết định quay về chỗ ở. Diệp Văn vẫn đang loạt bốp trước máy tính xử lý công việc, thấy Diệp Văn tập trung cao độ, Bạch Dương không làm phiền mà cầm kịch bản lên đọc. Cốt truyện về sau có bước ngoặt lớn: việc mưu phản trước đây trong lầu xanh đã được điều tra rõ là bị hãm hại, các cô gái khác không còn phải lo sợ và được tự do. Vân Yên không đi vì cô muốn tìm kiếm người thân bị lưu đày. Những người bị lưu đày phần lớn ở vùng đất khắc nghiệt, Vân Yên nghĩ ở lại sẽ có cơ hội tìm kiếm lớn hơn. Trần Hiến không đồng ý vì biên cương không an toàn như kinh thành. Vân Yên lợi dụng lúc vệ sĩ không chú ý bỏ trốn, không may gặp phải lưu dân hành hung, may được Trần Hiến kịp thời đến giải cứu.
Xèo, cốt truyện này khá là khuôn mẫu, Bạch Dương lật người nhìn Diệp Văn, cô ấy dường như đã xong việc. Chị Diệp Văn, không phải nói phim này não căng sao? Em thấy cũng bình thường mà.
Não căng ở phần sau đó!
Vậy sao?
Diệp Văn gật đầu, Bạch Dương tiếp tục đọc. Trần Hiến để Vân Yên ở lại, theo học y thuật với quân y. Quân y là một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần sung mãn. Khoảng thời gian này có lẽ là những ngày vui vẻ nhất của Vân Yên, hai người nảy sinh tình cảm nhưng Trần Hiến trong lòng chỉ lo việc quốc gia nên không nói ra. Triều đình lúc bấy giờ bọn gian thần lộng hành, binh sĩ ngoài mặt trận chiến đấu, trong cung tràn ngập sự thối nát. Bạch Dương đọc đến đây thở dài, tiếp tục xem. Cuối cùng đất nước diệt vong, Trần Hiến bị quân địch vây khốn, trúng nhiều mũi tên vẫn không gục ngã. Tuyết trắng phủ lên máu trên chiến trường, oan hồn của tướng sĩ, cũng che lấp những mưu đồ vụ lợi của quyền quý. Vân Yên nghe tin đau đớn tuyệt vọng, nhìn khắp nơi toàn xác chết thối rữa, cầm theo ngọc bội của Trần Hiến nhảy xuống vực. Nếu Trần Hiến có điều gì hối tiếc thì đó chính là Vân Yên, trong khoảnh khắc cuối cùng vẫn luôn khắc tên nàng. Câu chuyện đến hiện đại, nam nữ chính xuất hiện cùng không gian thời gian, tại sân bay đông đúc, hai người không hiểu vì lực lượng gì dần tiến về phía nhau, khi tỉnh lại thì Vân Yên đã vô sự bỏ đi.
Được rồi, nghỉ ngơi đi, Diệp Văn gõ vào kịch bản ra hiệu Bạch Dương nên ngủ.
Chị Diệp Văn, phần cổ đạng chiếu xong rồi mới đến phần hiện đại à?
Theo chị biết là đan xen nhau, để thể hiện cảm giác số phận tiền kiếp kim sinh.
Thôi được. Ôi, muộn thế rồi, chị xử lý công việc gì vậy?
Là việc bên Đa La và Tinh Hà.
Không phải có anh Văn Khải sao?
Anh ấy cũng bận, chị có thời gian thì giúp một chút, có lẽ cần tuyển người thôi.
Cố Lam Thanh gần đây cũng bận rộn với lịch trình ngoại giao của ba người, sau khi Bạch Dương quay xong phim lập tức bảo cô trở về công ty. Trong thời gian quay phim, fan của hai nhà tranh cãi kịch liệt trên mạng, chỉ một hành động đỡ ai đó cũng bị thổi phồng thành chuyện lớn. Chuyện này gặp nhiều rồi cũng tê liệt. Bạch Dương nhìn ra ngoài xe, cảnh vật đã quen thuộc, về đến công ty đúng giờ cơm tối. Đa La và Tinh Hà đang ăn cơm ngẩng đầu thấy Bạch Dương về liền đứng dậy ngay.
Cuối cùng cậu cũng về, sao không báo trước?
Haha, nuốt xong rồi hẵng nói đi, Bạch Dương thấy Tinh Hà miệng còn đầy cơm liền cười.
Những thứ này là gì vậy? Đa La lục lọi trên bàn.
Đặc sản địa phương mang về cho mấy cậu, tớ nghĩ mấy cậu sẽ thích.
Thôi, ăn cơm trước đi, tối về sớm tâm sự, Cố Lam Thanh bảo ba người mau ăn cơm.
Ye! Không phải tập thêm nữa rồi.
Cố Lam Thanh gõ nhẹ đầu Đa La cười lắc đầu. Bạch Dương vẫn rất nhớ đồ ăn của dì, mấy ngày trong đoàn phim sống thật thanh đạm.
Về đến ký túc xá, ba người ngồi trên ban công tâm sự thâu đêm. Đa La và Tinh Hà nghe Bạch Dương kể về cuộc sống trong đoàn phim càng thêm mong mỏi.
Đa La: Ban đầu bọn tớ định đến thăm nhưng lịch trình dày đặc quá, thật muốn xem trường quay.
Tinh Hà: May là anh Lam Thanh có đến một thời gian, nghe nói người đến thăm quan trọng thì đoàn phim cũng coi trọng hơn.
Cậu nghe ở đâu vậy?
Trong phim truyền hình toàn diễn thế!
Bạch Dương chọt nhẹ đầu Tinh Hà, Các cậu tập luyện mệt thế còn sức xem TV à?
Tinh Hà ôm đầu, Xem từ trước, từ trước rồi.
À, phim của cậu khi nào chiếu vậy? Tớ có xem một vài hình ảnh hậu trường, muốn xem lắm, Đa La hỏi.
Chắc vài tháng nữa, hy vọng có thể phát sóng thuận lợi.
Chẳng lẽ lại có vấn đề gì sao? Đa La nghi ngờ.
Phim bọn mình từng muốn xem trước đây không phải vì nam chính có vấn đề nên không chiếu đó sao! Bạch Dương nhắc họ.
Đúng rồi, cầu nguyện phim của Bạch Dương ta thuận lợi phát sóng.
Cậu đang cầu nguyện với bầu trời à? Bạch Dương thấy biểu cảm của Tinh Hà rất buồn cười.
Cầu nguyện với những vì sao!
Thời tiết lạnh dần, mùa đông sắp đến, ba người vẫn lờ đờ ngủ không đủ giấc. Diệp Văn đúng giờ gọi họ dậy, Bạch Dương lảo đảo ngồi dậy, vuốt vuốt tóc.
Lại bắt đầu cuộc sống tập luyện, thấy hai người bên cạnh ngủ ngon lành, cô không khách khí vỗ hai cái, Dậy đi!
Công ty rất coi trọng buổi biểu diễn mùa đông này, Bạch Dương thỉnh thoảng thấy Cố Lam Thanh gọi điện họp hành. Tối đó ba người ăn cơm xong nghỉ ngơi, Đa La nghe thấy tiếng nói từ văn phòng Cố Lam Thanh, liền đẩy đẩy Bạch Dương.
Hai cậu nghĩ xem có phải xảy ra chuyện gì không? Trước đây lúc này thông báo đã đưa ra rồi, lần này đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Tinh Hà gật đầu, Lên mạng xem là biết ngay.
Ừm, Bạch Dương lập tức tìm điện thoại, Úi, mấy ngày nay mệt đến nỗi không muốn lướt điện thoại nữa.
Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại trong đống quần áo lộn xộn, lướt một lúc sau Bạch Dương hơi không hiểu, Vấn đề tài chính công ty? Việc này sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn không?
Không rõ, đi hỏi thử nhé? Đa La hỏi hai người.
Thế là ba người lén đến văn phòng Cố Lam Thanh, Văn Khải đến lúc đó thấy ba người đang áp tai vào cửa nghe trộm, anh cũng lén hỏi phía sau, Nghe hay không?
Ba người giật mình ngẩng đầu đối diện nụ cười trêu chọc của Văn Khải, anh lập tức lôi họ đi, Làm gì thế?
Chúng em thấy tin tức công ty trên mạng thôi mà, Bạch Dương dò hỏi.
Mấy đứa không cần quản, tin tưởng lãnh đạo công ty sẽ giải quyết thôi, về tập luyện đi.
Ba người chán nản quay về, sau đó đột nhiên cho họ nghỉ vài ngày. Dù Cố Lam Thanh nói xem thấy họ tập luyện mệt mỏi nên cho nghỉ ngơi, nhưng ba người cảm thấy không đơn giản thế. Hôm đó Diệp Văn đến sớm thu dọn đồ, Bạch Dương vẫn đang đánh răng đầy bọt.
Chị Diệp Văn, chị đang làm gì thế?
Thu đồ đi chơi nè, bọn chị định tự quay một chương trình nhỏ làm tư liệu dịp năm mới.
Đi chơi lúc này? Thế buổi biểu diễn của bọn em thì sao?
Yên tâm đi, tổng giám đốc Cố sẽ sắp xếp.
Thế là ba người ngơ ngác được sắp xếp một chuyến đi bốn ngày ba đêm. Cố Lam Thanh cũng quan tâm đến tâm trạng gần đây của ba người, chuyến đi rất vui vẻ, còn tăng thêm vài nhân viên, mọi thứ đều ổn thỏa.