Công ty đã ra thông báo, buổi biểu diễn mùa đông năm nay sẽ hoãn lại, nhưng may mắn là số tư liệu tích lũy gần đây cũng đủ để an ủi trái tim người hâm mộ.
Năm nay kết thúc có vẻ hơi vội vàng. Bạch Dương liếc nhìn hai người còn lại.
Có lẽ là do Tết năm nay đến sớm, không biết công ty dạo này thế nào nhỉ? Đô La nhíu mày.
Ngân Hà không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cái Tết này trôi qua cũng thật nhanh, ba người họ sớm lại tụ tập với nhau, căn nhà cũ quá chật nên Cố Lam Thanh đã tìm cho họ một chỗ ở mới rất yên tĩnh, ba người thích nhất là có một phòng nhỏ để chiếu phim, lại còn được chia ra một khoảng trống đặt giá leo trèo cho mèo, ngài Ngự rất thích nằm trên đó.
Thời gian biểu diễn cuối cùng cũng được ấn định, may là mùa đông vẫn chưa qua, công ty cũng muốn nhanh chóng tổ chức buổi diễn này, nếu không chủ đề sẽ không phù hợp nữa.
Những người hâm mộ lâu ngày không gặp cuối cùng cũng được gặp lại, ba người họ trở lại sân khấu mà họ hằng mong nhớ, lại là một thành phố mới, người hâm mộ đến có cả gương mặt mới lẫn gương mặt cũ, trang phục biểu diễn tập thể lần này của ba người rất tiên tử, giống như những tiên nữ, Bạch Dương và Đô La mặc những chiếc váy voan dài hợp tấu một bản nhạc, gió thổi tung váy voan trong làn khói dry ice trông như tiên nữ hạ phàm, cảnh tượng này chắc sẽ lại trở thành kinh điển! Một người hâm mộ nào đó đã thốt lên như vậy. Ngân Hà lần này hiếm hoi hát một bài trữ tình, ngồi trên bệ nâng như một vị thần an ủi tâm hồn thế nhân.
Sau khi kết thúc, ba người lại vội vã đi đến địa điểm ghi hình tiếp theo, Cố Lam Thanh ngoảnh lại nhìn ba người đang ngủ say, vốn định quay về công ty nghỉ ngơi đột nhiên nhận được lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ, nghĩ là có thể tiếp xúc với một số tiền bối mở rộng mối quan hệ nên đã nhận lời, ba người đến nơi đã khá muộn, đến chỗ nghỉ ngơi cũng không thu dọn đồ đạc mà ngủ ngay lập tức. Sáng sớm, Bạch Dương trong mơ màng hình như nghe thấy tiếng mở cửa, cố gắng mở mắt nhưng không thể nào mở nổi, quá buồn ngủ, Đô La và Ngân Hà thì hoàn toàn không tỉnh.
Để họ ngủ thêm chút nữa đi, nghe đạo diễn theo đoàn nói hôm qua họ đến khá muộn. Một tiền bối nói nhỏ.
Chúng ta đi làm đồ ăn trước đi, nhìn đồ đạc của họ còn chưa thu dọn.
Ừ, ra ngoài thôi.
Qua nửa tiếng, Bạch Dương trong tiềm thức tự nhủ mình nên dậy rồi, cuối cùng vật lộn ngồi dậy, xoa xoa mái tóc định thay quần áo thì đột nhiên thấy camera quay đầu lại, Bạch Dương lúc này mới nhận ra quên che camera, lắc lắc hai người bên cạnh đang ngủ say như chết, thôi lát nữa lắc sau, che camera trước đã, sau khi tự vệ sinh cá nhân xong thì hai người kia cũng tỉnh,
Dậy đi thôi ~
Mấy giờ rồi? Ngân Hà hỏi.
Hơn 7 giờ. Bạch Dương nhìn điện thoại.
Sớm thế.
Cậu xem đây là đâu đi. Bạch Dương nhắc nhở.
Ba người vệ sinh cá nhân xong ra ngoài thấy có hai vị tiền bối tuổi trung niên đang nấu ăn, Bạch Dương lên tiếng trước:
Chào buổi sáng các thầy cô!
Dậy rồi à, lại đây ăn sáng đi!
Vâng cảm ơn thầy cô. Ba người đồng thanh.
Hé, quả nhiên là một nhóm thật là đều. Một tiền bối khác nói.
Lúc này một chị khác bước vào, dắt theo hai con chó, Chào ~ các em đến rồi à!
Chào chị ~
Cô ấy có thói quen chạy bộ buổi sáng, tiện thể dắt chó đi dạo. Một tiền bối giải thích.
Các em ăn trước đi, chị thay quần áo rồi đến ngay.
Một lúc sau chị kia đến, thật tốt, có thầy Từ và thầy Đằng ở đây, ngày nào cũng có bữa sáng nóng hổi.
Cái cô bé làm quá kia dậy chưa? Thầy Từ hỏi.
Em vừa nhìn thấy cô ấy tỉnh rồi.
Thôi được, bữa sáng này lại nguội mất.
Ba người nhìn nhau, ăn từng miếng nhỏ.
Uống chút sữa đi ba đứa, đừng khách sáo, bọn chị quen rồi. Chị kia rót sữa cho họ.
Cảm ơn chị.
Ừ, đến đây cứ như ở nhà, chị và thầy Từ thích tiếp xúc với người trẻ, bọn chị không phải là người cổ hủ đâu.
Lúc này chị làm quá đi tới, vẻ mặt ngái ngủ, Hello chào buổi sáng ~
Chào buổi sáng ~ Ba người ngẩng đầu nhìn thấy một chị rất xinh, Đô La nghiêng đầu hình như cảm thấy hơi quen.
Ăn xong ba người lập tức đứng dậy dọn dẹp, hai thầy nheo mắt gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
Sau khi ăn xong, ba người tự giới thiệu bản thân, họ cũng được biết thầy Từ là nghệ sĩ hát cấp quốc gia, thầy Đằng là nghệ sĩ biểu diễn cấp quốc gia, chị chạy bộ buổi sáng tên Thư Lộ, chị làm quá tên Cao Hân đều là diễn viên.
Đô La lúc này mới nhớ ra chị làm quá kia từng lên hot search, không trách thấy quen. Nhiệm vụ hôm nay là chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa rồi xới đất, bón phân cho hoa trong sân. Hôm nay đến lượt Cao Hân và Thư Lộ nấu cơm. Ăn xong Cao Hân hỏi Đô La và Ngân Hà có muốn đi siêu thị mua nguyên liệu không, hai người gật đầu không ngờ lại được cue. Đến siêu thị, Cao Hân đẩy xe, hai người đi theo sau.
Các em muốn ăn gì? Cao Hân quay đầu hỏi hai người.
Gì cũng được ạ ~
Ừm, trước hết tìm đủ danh sách Thư Lộ đưa đã, chúng ta cùng tìm nhé. Cao Hân lấy điện thoại ra lật lật, Đô La và Ngân Hân cúi đầu xem.
Cuối cùng cũng cho hết nguyên liệu vào xe đẩy, ba người đi qua khu hàng tươi sống đứng lại rất lâu.
Hay là mua cá đi, cá bổ dưỡng lại không béo.
Nấu cá hơi phiền. Đô La nói nhỏ.
Vậy sao, em thấy trên mạng nói không khó đâu, để em thử! Cao Hân bảo nhân viên cân hai con cá chép to.
To quá ~ Cao Hân cầm túi nước chuẩn bị tính tiền.
Cái…, chị ơi, không xử lý cá à?
Như thế này mới tươi, nếu mổ mang về đến trưa sẽ không tươi nữa, đi thôi đi thôi.
Đô La và Ngân Hà liếc nhau, lắc đầu.
Ba người xách đủ thứ lớn bé xuống xe, Thư Lộ lập tức chạy ra giúp đỡ.
Thịt bò, khoai tây, rau cải, dưa chuột, đủ loại gia vị, đồ ăn vặt hoa quả. Thư Lộ đặt đồ xuống bắt đầu sơ chế thịt bò.
Còn có cá! Cao Hân lấy chậu đựng cá.
Em định nấu cá à? Thư Lộ kinh ngạc.
Ừ, em nấu cá.
Ừm. Thư Lộ tiếp tục sơ chế thịt bò. Lúc này hai thầy và Bạch Dương trở về.
Để xem trưa nay ăn gì? Thầy Từ nhìn thấy thịt bò, Lộ Lộ nấu khoai tây hầm thịt bò đúng không?
Đúng ạ. Thư Lộ cười.
Tiểu Cao đang làm gì thế? Thầy Đằng nhìn vào trong.
Em nấu cá ạ.
Cá à, nấu cá là việc kỹ thuật đấy.
Vậy các em làm trước đi, thầy và thầy Đằng vào phòng khách dọn dẹp trước, vất vả cho ba đứa nhỏ rồi.
Không có không có, nên làm ạ. Bạch Dương cười nói.
Sắp đến trưa, trong nồi tỏa ra hương thơm phức, ba người không ngừng thò đầu vào bếp nhìn.
Lộ Lộ ~ Lộ Lộ ~
Sao thế?
Chị biết giết cá chứ!
Thư Lộ mỉm cười lắc đầu.
Làm sao bây giờ? Cao Hân bĩu môi.
Thư Lộ thở dài nghĩ xem có nên nhờ hai thầy giúp không, Cao Hân lắc đầu. Ba người Bạch Dương thấy họ vẫn chưa xong cũng vào xem, may là cá đã không còn giãy dụa nhiều, thỉnh thoảng mới nhảy một cái, lúc này,
Để em thử!
Mọi người nhìn về phía Ngân Hà, Ngân Hà gật đầu, Bạch Dương kéo kéo tay áo Ngân Hà, Ngân Hà đáp lại bằng ánh mắt yên tâm.
Sau một hồi thao tác, Ngân Hà rửa sạch cá đã mổ bụng đưa cho Cao Hân. Bạch Dương lặng lẽ hỏi Đô La: Cô ấy đang mổ xẻ à? Đô La nheo mắt, Suỵt!
Cao Hân giơ ngón tay cái về phía Ngân Hà, được rồi phần còn lại để em lo!