Ba người lặng lẽ rút lui về phòng khách, bày hoa quả lên đĩa rồi đặt lên bàn.
Bịt tai lại.
Bạch Dương và Đô La không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo, chỉ nghe từ nhà bếp một tiếng Á!!!
Gì thế? Gì thế? Hai vị tiền bối từ trong phòng chạy ùa ra.
Nhà bếp. Bạch Dương chỉ tay về hướng nhà bếp.
Mọi người chạy vào xem, trời ơi nhà bếp đầy khói dầu, Thư Lộ cũng từ bên ngoài chạy vào.
Khụ khụ, bật máy hút mùi lên đi.
Máy hút mùi ở đâu nhỉ?
Để tôi! Để tôi! Thầy Đằng bật máy lên, ngay lập tức đỡ hơn nhiều, tùy tiện tắt luôn gas.
Cao Hân nhìn mọi người với vẻ mặt bất lực.
Để tôi sửa chữa lại vậy. Thư Lộ không nỡ nhìn cảnh khó xử của Cao Hân.
Thầy Từ vỗ vỗ thầy Đằng, ra hiệu ra ngoài. Sau muôn vàn chờ đợi cuối cùng cũng đến giờ cơm, mọi người nhìn đĩa cá cháy đen mà im lặng.
Gạt phần cháy đi là được thôi. Thư Lộ gắp bỏ phần da cá cháy, lần này có thêm bí quyết do Hân Hân giới thiệu đấy!
Bí quyết gì vậy?
Thêm rượu mùi. Cao Hân nói nhỏ.
Chả trách thơm thế. Thầy Từ gắp một chút thịt cá bỏ vào miệng rồi gật đầu, vẫn ổn đấy, ít nhất là chín rồi.
Được thầy giáo công nhận, Cao Hân cũng phấn chấn hẳn lên lại hoạt bát trở lại. Bạch Dương bọn họ đến đây còn có một việc quan trọng là ngày mai sẽ mang hoa trong vườn đi bán, đúng dịp mai là ngày 520 có thể bán hai ngày, đề xuất của các thầy là mang hoa đi bán, số tiền kiếm được sẽ dùng làm từ thiện. Thầy Đằng là cao thủ trồng hoa, từ mùa đầu tiên đã bắt đầu trồng khu vườn này, chiều tối mọi người đều ra vườn chụp ảnh, trò chuyện chụp hình.
Đến chiều hôm sau, mọi người đóng gói hoa xong, giá cả cũng thương lượng xong. May là ê-kíp chương trình sẽ giúp đưa họ đến trung tâm thành phố, một đoàn người chia làm hai nhóm, Bạch Dương ba người và thầy Từ một nhóm, Cao Hân Thư Lộ thầy Đằng một nhóm, một nhóm ở cổng tàu điện ngầm, một nhóm ở cổng trung tâm thương mại.
Người ở cổng tàu điện ngầm tuy đông nhưng phần lớn đều vội vã không dừng chân, cổng trung tâm thương mại người không nhiều, một lúc sau tâm trạng mọi người hơi trầm xuống. Ba người Bạch Dương rất ngại ngùng ôm hoa đứng ở trung tâm thương mại, bảo vệ cổng thỉnh thoảng nhìn họ, nội tâm Ngân Hà đã sụp đổ rồi vốn dĩ là người sợ giao tiếp nên cô ấy ngại muốn chui xuống đất.
Hay là chúng ta rao hàng đi? Đô La nói nhỏ.
Tôi nghĩ là cần thiết đấy, chúng ta phải chủ động hơn. Thầy Từ cũng định nói vậy.
Khụ khụ. Đô La hắng giọng, lúc đó đúng lúc có một chàng trai đi qua, Hoa hồng mười đồng một bông, anh mua một bông không?
Chàng trai đó không để ý bỏ đi qua, nụ cười của Đô La đóng băng, cứu tôi xấu hổ quá! Những người khác vội an ủi biết là nói ra được đã rất khó rồi.
Không sao không sao, có khi anh ta còn độc thân, đợi thêm chút nữa đi. Thầy Từ lập tức giải thích.
Có lẽ vì ở ngoài quá lâu nên mọi người đều mệt rồi, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, lúc đó một cô gái chủ động hỏi giá, mọi người sửng sốt đều ngẩng đầu lên, vẫn là thầy Từ phản ứng nhanh, thế là bốn người nhận được khoản tiền đầu tiên.
Chà, vui quá, cuối cùng cũng có đơn hàng đầu tiên rồi. Bạch Dương lắc lư số tiền đã nhận được trên điện thoại.
Thầy Từ tổng kết: Mọi người ơi, vẫn phải chủ động hơn, sắp đến giờ cao điểm lượng người rồi.
Màn đêm buông xuống, người ngành ngành kết thúc một ngày mệt nhọc, các cửa hàng rất thích những ngày đặc biệt như thế này, làm tăng đáng kể sức tiêu thụ.
Ngân Hà cũng bước những bước chân mang theo một bó hoa xuyên qua dòng người, Bạch Dương thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ Ngân Hâ, cuối cùng mọi người mệt quá nên quyết định hợp cùng với nhóm thầy Đằng bên kia.
Trên xe mọi người nhìn số tiền thu được gần một nghìn, thầy Từ đột nhiên nghĩ ra điều gì,
Ơ? Chúng ta không ghi lại mỗi người kiếm được bao nhiêu tiền à?
Bạch Dương và Đô La đều lắc đầu, lúc này Ngân Hà lên tiếng: Đô La 280, thầy Từ 260, Bạch Dương 180, tôi 150.
Mọi người lại một phen kinh ngạc, Ngân Hà thì tỏ ra bình thản, Bình thường thôi mà!
Ở trạm tàu điện ngầm thu hoạch thực sự không ít, dù sao lượng người cũng ở đó, cuối cùng mọi người đều tập hợp ở cổng tàu điện ngầm, đếm lại tổng cộng hơn hai nghìn, lúc này ê-kíp chương trình nói số tiền này có thể do họ tùy ý sử dụng.
Không phải là quyên góp sao? Thầy Đằng hỏi.
Lúc này đạo diễn lên tiếng: Dự định là vậy nhưng dù sao cũng là các bạn vất vả kiếm được, hoa cũng do hai thầy chăm sóc cẩn thận, cuối cùng ê-kíp quyết định để các bạn tự quyết định hướng đi của số tiền này.
Vậy số tiền ít thế này có phải hơi ít không? Thầy Từ nhìn mọi người.
Thư Lộ nghĩ một chút nói: Hay là chúng ta tích trữ trước, đợi kết thúc chương trình rồi quyên góp tổng thể, dù sao sau này chúng ta còn đi kiếm lời nữa.
Ba người Bạch Dương đều giơ hai tay tán thành, là khách mời nên họ sớm kết thúc ghi hình, lúc về thầy Đằng tặng họ một lọ hoa hồng khô, để pha nước uống.
À à à, cuối cùng cũng về rồi, mau pha chút nước hoa hồng uống thôi. Đô La cẩn thận lấy vài hạt.
Mấy ngày nay tôi thấy các cậu rất trân trọng hoa khô này, pha từng hạt từng hạt. Diệp Văn để ý hành động nhỏ của họ.
Bạch Dương lập tức đáp: Vì hiếm mà, chủ yếu mấy ngày nay huấn luyện khổ cực quá làm xương cốt chúng tôi mệt mỏi, cần hương hoa an ủi tâm hồn!
Chị Diệp Văn, chị uống thử xem. Ngân Hà rót một cốc nước cho Diệp Văn.
Diệp Văn ngửi ngửi, Quả nhiên an ủi tâm hồn thật, cảm ơn nhé!
Sau một thời gian chỉnh sửa, công ty cho họ tham gia một chương trình truyền hình thi đấu, chương trình này mời các nam nữ chưa ra mắt từ các công ty lớn đến thi đấu, nhóm giành giải nhất sẽ có được tư cách tổ chức concert tại sân vận động Trì Mẫu.
Chắc chắn là Trì Mẫu sao? Ngân Hà đẩy kính.
Bạch Dương chỉ chữ trên máy tính nói: Đúng là Trì Mẫu, sân vận động số một Trì Mẫu đấy, bao nhiêu người muốn tổ chức concert ở đó!
Bạch Dương tiếp tục đọc: Giải nhì có được cơ hội biểu diễn tại sân vận động Lưu Sơn, Lưu Sơn là sân vận động nổi tiếng, giải ba tại sân vận động Châu Hà.
Nhiều nhóm nổi tiếng lần đầu tổ chức concert tại Châu Hà, nên nó cũng là ánh trăng trong làng sân vận động, chứng kiến sự ra đời của nhiều nhóm. Đô La giải thích, Bây giờ chương trình tuyển chọn tràn lan, chúng ta thực sự muốn tham gia sao?
Bạch Dương chống cằm không nói.
Vậy chúng ta hãy xông pha giữa loạn thế!
Bạch Dương nhìn Ngân Hà hỏi: Học nhiều quá ngốc rồi à?
Sao lại, Ngân Hà tháo kính ra, Cảm giác của tôi là khó khăn rất lớn, lúc đó không tránh khỏi thần tiên đánh nhau.
Toàn là nam nữ chưa ra mắt thì gặp thần tiên đánh nhau sao? Đô La hỏi.
Người ta đều luyện tập từ bé, chúng ta mới luyện bao nhiêu năm, sợ bị nghiền nát.
Ngân Hà nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Dương lắc đầu, giơ tay nhấp chuột nói: Không biết thể thức thi đấu thế nào, quy tắc thi đấu đã công bố chưa?
Chưa công bố, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, may là không xung đột với kỳ thi của cậu. Bạch Dương nhìn Ngân Hà, Đã nghiền xong sách chưa?
Ôi, tiếp tục nghiền thôi!