Gửi em của mười năm ấy Chương 45

Nam Gia Thụ sau khi xem xong nhóm cuối cùng quyết định trở về nghỉ ngơi, đi ngang qua một phòng thì nhìn thấy bên trong vẫn còn người, thò đầu vào xem thì là Bạch Dương cùng mấy người.

Sao vẫn chưa về?

Thầy Gia Thụ! Bọn em… ngày mai là chính thức biểu diễn rồi, trong lòng cảm thấy không chắc chắn. Bạch Dương thành thật nói.

Căng thẳng rồi đúng không? Nam Gia Thụ khẽ mỉm cười ngồi xếp bằng xuống, tôi nhớ lần đầu tiên biểu diễn tôi cũng căng thẳng, căng thẳng đến mức không ngủ được.

À! Vậy buổi biểu diễn có suôn sẻ không?

Suôn sẻ, bởi vì sân khấu đó tôi đã luyện tập rất nhiều lần, ký ức mãnh liệt đã xóa đi cảm giác căng thẳng khi lên sân khấu, hơn nữa tôi có một nhóm đồng đội tốt.

Ba người ồ~ lên một tiếng, Nam Gia Thụ còn muốn nói gì đó thì nhìn thấy Hàn Khương Dư ở hành lang cửa vẫn chưa về, liền gọi: Thầy Hàn vẫn chưa về à?

Hàn Khương Dư bước vào nói nhạt nhẽo: Ừ, tôi thấy đèn ở đây chưa tắt nên vào xem thử.

Bọn họ căng thẳng rồi, thầy Hàn có cách nào giải quyết căng thẳng không?

Căng thẳng thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai quầng mắt sẽ không quá sâu!

Ha ha ha, thầy Hàn cũng hơi hài hước nhỉ. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai có tổng duyệt chúng ta sẽ diễn lại một lần.

Bạch Dương liếc nhìn Hàn Khương Dư, người ta trông có vẻ không để ý chút nào, cũng phải thôi! Người ta đã có thể làm huấn luyện viên múa rồi.

Đến giờ tổng duyệt, mấy thầy cô giám khảo đều ngồi dưới khán đài căng thẳng theo dõi, thỉnh thoảng đưa ra một số nhận xét. Bạch Dương ba người thì nhìn chằm chằm kinh ngạc, đây là đánh nhau giữa các tiên nhân sao mà nhìn hoa cả mắt, Bạch Dương cũng rất căng thẳng siết chặt lòng bàn tay, Ngân Hà để ý thấy sự căng thẳng của Bạch Dương.

Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi. Ngân Hà nhắc nhở, hai người kia mới hoàn hồn.

Lúc tổng duyệt Nam Gia Thụ luôn quan sát ở dưới, phần hòa âm bên trong là một điểm sáng, có thể nổi bật giữa rất nhiều tiết mục bắt mắt.

Giọng hát to lên chút nữa, Bạch Dương! Không nghe thấy giọng em đâu, Đô La và Ngân Hà hòa giọng lại. Nam Gia Thụ đưa ra một số nhận xét.

Bạch Dương trên sân khấu nhìn thấy Hàn Khương Dư thờ ơ trao đổi gì đó với nhân viên, tâm trí không tập trung thật là không nên! Quay đầu nhìn lại hai đồng đội, trong lòng rất áy náy.

Bạch Dương, chúng ta xuống hậu trường hòa giọng lại. Đô La gọi.

Nam Gia Thụ nhìn xung quanh muốn gọi một giáo viên múa để theo dõi động tác, thầy Hàn, có rảnh không?

Nhóm nam tổng duyệt xong rồi, Hàn Khương Dư gật đầu.

Hãy xem giúp động tác múa của mấy nhóm bên này.

Bạch Dương nhìn anh ta từng bước đi lên, đây là lần họ gần nhau nhất phải không? Ngân Hà để ý thấy, nhỏ nhắc Bạch Dương tập trung, không thể mất mặt trước mặt bạn trai cũ. Câu nói này khiến Bạch Dương tỉnh ngộ, nhắm mắt tập trung vài giây ra hiệu bắt đầu. Từ ánh mắt cười của Nam Gia Thụ có thể thấy Bạch Dương đã ổn định biểu diễn.

Được, lần này không tệ, cảm giác không khí đạt được rồi.

Bạch Dương nghe thầy giáo nhận xét như vậy cuối cùng cũng yên tâm.

Thầy Hàn, thầy thấy động tác có gì cần nói không?

Tôi xem xuống không có vấn đề gì.

Được, cảm ơn, xem tiếp các nhóm khác đi.

Ba người Bạch Dương trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi, sắp bắt đầu biểu diễn chính thức rồi không được phân tâm nữa.

Bạch~ em vừa nãy sao vậy, chậm một nhịp? Đô La cũng nhận ra.

Xin lỗi xin lỗi, em mất tập trung.

Hây, vượt ải~ tình cảm~

Bạch Dương bị Đô La chọc cười, ho khan một tiếng, yên tâm đi, em không sao đâu.

Buổi biểu diễn bắt đầu, ba người ngồi dưới khán đài nhìn những màn biểu diễn tuyệt đẹp trên sân khấu vô cùng bình tĩnh, khán giả hò reo cổ vũ cho nhóm mình yêu thích. Thứ tự lần này khá muộn, nhưng sắp xếp như vậy cũng tốt, Ngân Hà nghĩ vậy, tai sau khi trải qua nhiều màn hát nhảy như vậy hẳn đã rất mệt, đúng lúc thư giãn.

Quả nhiên mấy tiết mục đầu đều rất bùng nổ, đột nhiên ánh đèn tối đi chỉ còn một chùm sáng ở giữa, ồ ba người lập tức nhìn nhau. Trên sân khấu tiếng hát vang lên từ từ, một chàng trai thong thả kể lại, sau đó ánh đèn lại sáng lên, mấy chàng trai phía sau lần lượt cất tiếng. Đây là… hợp xướng A-cappella!

Mọi người cũng bất ngờ, đều im lặng lắng nghe, về sau cảm giác không khí được kéo lên đầy đủ, như đang kể một câu chuyện, quan trọng là mấy chàng trai trẻ này đều rất ưa nhìn.

Em nhớ ra rồi, họ là nhóm nam thiếu niên có lượng fan cực lớn! Đô La nhớ ra.

Cái gì? Ngân Hà rõ ràng không biết.

Nhưng nhìn họ có vẻ khá trẻ. Bạch Dương đáp lại một câu.

Đừng thấy họ trẻ, họ rất giỏi đấy, thời gian tập luyện xa xôi hơn chúng ta nhiều.

Ba người còn chưa bàn luận xong thì đèn sân khấu bật sáng hết, buổi biểu diễn kết thúc, những người trên sân khấu đồng loạt cúi chào chín mươi độ.

Chà, chuẩn quá! Ngân Hà cũng thán phục.

Quả nhiên như Ngân Hà dự đoán, giám khảo và khán giả sau những màn biểu diễn bùng nổ trước đó đã hoa mắt, màn biểu diễn này thực sự làm dịu mắt.

Tổng duyệt lúc trước không thấy họ? Ngân Hà hỏi nhỏ.

Bạch Dương nói: Nghe nói người chưa đến đủ nên không tổng duyệt tại chỗ.

Giỏi thật đấy, biểu diễn còn ổn định như vậy, hy vọng các vòng sau đừng gặp họ.

Bạch Dương và Ngân Hà lập tức bịt miệng Đô La, càng sợ gì thì càng gặp nấy!

Cuối cùng cũng đến lượt ba người lên sân khấu, cũng coi như biểu diễn ổn định, kết thúc sau Bạch Dương kéo hai người cúi chào cảm ơn. Giám khảo nhận xét: Ba người rất ăn ý, hòa âm tốt, có thể biến bài hát dễ thương thành hoành tráng như vậy không dễ đâu, thầy Nam đã vất vả rồi.

Nam Gia Thụ cười lắc đầu.

Ba người trở về chỗ ngồi, trái tim treo ngược cuối cùng cũng yên vị, Bạch Dương lại vô tình nhìn Hàn Khương Dư nhưng chỉ thấy một bóng lưng. Thôi, người ta hẳn không quan tâm đâu. Màn biểu diễn trên sân khấu kết thúc, tiếng reo hò của Đô La và Ngân Hà cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Dương, Đô La quay đầu lắc lắc Bạch Dương,

Bạch! Căng thẳng quá, sắp xếp hạng rồi.

Ngân Hà cũng nói nhỏ: Vốn dĩ em không lo nhưng sau khi xem nhóm đó em cũng không yên tâm nữa, đọ lượng fan không lại họ, đọ tài lực càng không xong.

Chỉ còn lại vận may thôi! Bạch Dương nhìn xung quanh thấy ghi hình tạm dừng nghỉ, em đi nhà vệ sinh một chút.

Bạch Dương thực ra muốn ra ngoài hít thở, dạo này trạng thái không ổn lắm, thần kinh căng thẳng quá, lúc đi vệ sinh thấy người xếp hàng đầy cả, thấy đông người quyết định đi vòng sang nhà vệ sinh khác xem. Quả nhiên nhà vệ sinh khác không có người, Bạch Dương rửa mặt ở bồn rửa tĩnh tâm một lúc, ngẩng đầu quay người lại giật mình, Hàn Khương Dư đang đứng đó khoanh tay.

Anh… anh… anh, anh làm gì ở đây?

Đến nhà vệ sinh không đi vệ sinh thì làm gì. Nói xong còn chen Bạch Dương sang bồn rửa tay.

Bạch Dương biết ý dịch ra, hóa ra là mình chắn đường rồi. Hàn Khương Dư nhìn Bạch Dương buồn bã, hỏi:

Không vui?

Sợ bị loại.

Tự tin đến vậy sao?

Người ngoài có người, họ đều giỏi quá.

So với lo lắng, chi bằng dùng tâm trong các trận đấu sau.

Bạch Dương nghe xong tức giận, nhớ lại trước đây anh ta luôn nói mình không chuyên tâm luyện tập, nhưng hiện tại mình không như trước nữa, lập tức phản bác: Anh biết gì mà nói em không dùng tâm, anh đâu có thấy em luyện tập.

Hàn Khương Dư thong thả lau tay nói: Sân khấu không chỉ thuộc về bản thân, còn thuộc về khán giả, thuộc về người hâm mộ, suy nghĩ kỹ đi.

Bạch Dương não nghĩ mấy vòng vẫn không hiểu ý anh ta nói, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy Ngân Hà và Đô La đi tới.

Vừa nãy là thầy Hàn?

Bạch Dương gật đầu.

Hai người nói gì vậy? Đô La vẻ mặt tò mò.

Bị khinh thường.

Hai người kia: Ồ~

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *