Gửi em của mười năm ấy Chương 51

Một tiếng sau, Bạch Dương và Đô La đau khổ nhìn vào gương lặp lại động tác từ một tiếng trước, Ngân Hà chống nạnh nghỉ ngơi.

Ôn Khu sau khi xem xong các phòng tập khác vội vã quay lại, thấy mọi người đều đang thẫn thờ, tưởng rằng đã tập thành thạo, liền bảo họ thử lại lần nữa.

Ba người chưa kịp thở mấy hơi đã phải tập tiếp, nên rõ ràng không đạt yêu cầu của cô Ôn. Bạch Dương cúi đầu áy náy, nhưng ngay cả khi cô Ôn nhíu mày trông cũng thật đẹp, Đô La không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.

Ngân Hà, em lại đây một chút, có một động tác cần sửa lại, Ôn Khu nhìn video vừa quay nói.

Ngân Hà vẫn ngồi im không nhúc nhích, Bạch Dương thấy tình hình không ổn vội nhắc nhở, Ngân Hà mới chậm chạp đứng dậy.

Em nhìn chỗ này, eo và tay khi xoay cần mượt mà hơn, Ôn Khu cầm tay chỉ dẫn từng chút.

Ngân Hà bất đắc dĩ dịch ra xa, Cô Ôn, có thể nghỉ một chút được không?

Tập xong động tác này rồi nghỉ.

Động tác này đã tập mấy trăm lần rồi, không cần thiết nữa đâu! Hơn nữa nó khác xa với cách chúng em từng tập.

Bạch Dương và Đô La lần đầu thấy Ngân Hà như vậy, căng thẳng nhìn xung quanh, may mà không trong giờ ghi hình, mọi người đều mệt mỏi, những người khác đã đi nghỉ ngơi.

Ôn Khu nhìn họ mệt mỏi không nỡ, Thôi được, nghỉ một chút đi, là tôi quá nóng vội.

Bạch Dương nhìn bóng lưng thất vọng của cô Ôn, đấm nhẹ Ngân Hà một cái, Quá đáng lắm!

Ngân Hà không nói gì, lau mồ hôi trên đầu rồi cầm cốc đi ra ngoài, đến phòng giải lao thấy Ôn Khu đang bàn luận gì với các giáo viên khác vội dừng bước, thôi đi ăn chút gì đã.

Về đến ký túc xá, Ngân Hà ngồi khoanh chân trên giường không nói năng gì, Bạch Dương đi tới đi lui quan sát cô đã lâu, cuối cùng Đô La không nhịn được chọc chọc Ngân Hà, vài giây sau Ngân Hà mới quay đầu, không nói nhưng ánh mắt hỏi rõ: Có việc gì?

Ngồi thiền hả? Bạch Dương hỏi.

Ngân Hà cúi mắt quay sang hướng khác.

Đang mặt tường kìa, Đô La sửa lại.

Ngân Hà bật cười, ôm chăn nằm nghiêng, Bạch Dương tưởng cô buồn vì buổi tập nên muốn an ủi.

Tôi đã hỏi rồi, cô Ôn không chỉ nghiêm khắc với chúng ta, mà với cả các thí sinh khác nữa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của tôi với cô ấy~ Nhưng ban ngày em thái độ thế nào đấy!

Không đúng không đúng, Đô La suy nghĩ kỹ, Hôm đó tôi thấy em nói chuyện với cô Ôn, hai người quen nhau từ trước à?

Ngân Hà ngồi dậy, đầu dựa vào tường, Hàng xóm.

À~ Hai người kia kinh ngạc, vểnh tai nghe.

Hồi nhỏ tôi thường theo sau cô ấy, bố mẹ tôi bận công việc và quản lý nghiêm, tôi thường đến nhà cô ấy ăn cơm, cô ấy cũng dẫn tôi đi chơi, tôi học nhảy cũng chịu ảnh hưởng từ cô ấy, cô ấy gắn bó suốt thời tiểu học và trung học của tôi, tôi tưởng chúng tôi sẽ luôn đồng hành cùng nhau, nhưng trong một cuộc thi rất quan trọng, cô ấy bỏ mặc các thành viên trong nhóm và biến mất không một lời.

Ngân Hà dựa vào tường tiếp tục: Hôm đó tôi tìm cô ấy rất lâu bên bờ sông, cảm thấy sợ hãi vô cớ, cho đến khi cô ấy lên máy bay tôi mới biết cô ấy định ra nước ngoài.

Người bạn đồng hành như cô như bạn, cuối cùng lại bỏ đi không một lời. Bạch Dương cũng trầm mặc, Nhưng cũng là vì sự nghiệp, chọn một thứ thì phải mất một thứ.

Giỏi lắm, hóa ra hai người đều có bạch nguyệt quang, chỉ có tôi là không. Đô La chống nạnh bất bình.

Em hiểu sai từ bạch nguyệt quang rồi thì phải, Ngân Hà lẩm bẩm.

Thôi được rồi, việc nào ra việc đó, bây giờ cô ấy là giáo viên, có điểm tốt hơn em thì phải giữ thái độ đúng mực.

Đô La sợ Bạch Dương lại giảng đạo, xoa xoa tai, Ngủ thôi ngủ thôi.

Hôm sau, ba người tập luyện theo tiến độ như cũ, sắp đến giờ cơm rồi vẫn chưa thấy cô Ôn đến kiểm tra, Bạch Dương cố ý bắt chuyện với Đô La.

Đã muộn thế này rồi sao cô giáo chưa đến, hay là xảy ra chuyện gì rồi? Bạch Dương ra hiệu bằng mắt với Đô La.

Đô La lập tức hiểu ý nói: Không… không nghe có tin tức gì cả, hay là xin nghỉ rồi?

Dù xin nghỉ cũng sẽ có giáo viên khác đến, không rõ nữa. Bạch Dương liếc nhìn Ngân Hà.

Ngân Hà xoa trán, hai người họ cố ý ra hiệu quá lộ liễu rồi.

Thấy Ngân Hà không động tĩnh, Bạch Dương ho nhẹ, lắc lắc bình nước đã hết, lại xoa xoa chân mỏi, Ngân Hà, đi lấy chút nước giúp tôi với.

Ngân Hà gật đầu, cầm ba bình nước lắc lư đi ra, phòng giải lao có cửa sổ lớn, là vị trí tuyệt vời để ngắm cảnh đêm, lúc này Ôn Khu đang đăm chiêu nhìn trời đêm, Ngân Hà không hiểu sao lại chậm rãi đi đến trước cửa sổ.

Ngân Hà? Ôn Khu đang nghĩ về chuyện lần trước, Đi lấy nước à?

Ừ, Ngân Hà còn đang phân vân không biết mở lời thế nào, đối phương đã nói trước.

Các em tập thế nào rồi, người còn đau không?

Đỡ nhiều rồi, cô Ôn kiểm tra xong những người khác rồi à?

Cũng gần xong.

Ồ~ Rồi một tràng im lặng.

Hai đồng đội của em còn vài vấn đề muốn hỏi cô Ôn, khi nào cô rảnh có thể qua một chút được không?

Được chứ, thế còn em, em có vấn đề gì không?

Ngân Hà cúi đầu không nói, một lúc sau mới ngẩng lên: Lần trước là em thái độ không tốt, không nên chất vấn cô, cách dạy của cô nhất định là tích lũy kinh nghiệm lâu dài.

Ôn Khu cúi đầu cười, Là đồng đội em bảo em nói hay tự em muốn nói?

Em chỉ đi lấy nước thôi, Ngân Hà lẩm bẩm.

Ồ!

Tự em muốn nói, mong cô Ôn có thể qua kiểm tra giúp.

Đi thôi~

Bạch Dương và Đô La đứng trước cửa mong ngóng, cuối cùng cũng thấy hai người cùng đi tới.

Chuyện này cứ thế êm đẹp trôi qua, may mà không mấy người biết, Ngân Hà biết đó là do Ôn Khu dặn nhân viên không tiết lộ, có ý kiến riêng về sân khấu cũng là chuyện bình thường. Nhưng Ngân Hà vẫn bị Bạch Dương gõ đầu mắng, lần đầu thấy Ngân Hà không bình tĩnh như vậy, sau đó lại xoa xoa đầu cô.

Buổi công diễn cuối cùng cũng bắt đầu, phong cách lần này thay đổi khác hẳn trước đây, đơn giản là phong cách nhóm nhà nghề, ngay cả trang điểm và tạo hình cũng lấp lánh, ba người tỏa sáng, đặc biệt là giọng hát của Bạch Dương cực kỳ xuất sắc, không hổ là người xuất thân từ nhạc viện, cử chỉ đều toát lên khí chất nhóm nhà nghề thuần thục. Tất nhiên điều này không thể thiếu công sức của cô Ôn Khu, trong những buổi công diễn sau, cô dần truyền lại tinh hoa tích lũy trên con đường học vấn cho họ, chính vì bản thân từng trải qua nhiều khổ cực nên muốn họ tránh được những vòng quanh.

Ghi hình chương trình sắp kết thúc, mọi người đều đã rõ kết quả cuối cùng, dù không đạt nhất nhưng như lời Bạch Dương nói: Vậy thì chúng ta hãy đến sân vận động bạch nguyệt quang – Châu Hà, sau này dấu chân chúng ta nhất định sẽ in khắp non sông cho đến sân vận động số một đó.

Lần ghi hình sân khấu cuối cùng, mọi người đều rơm rớm nước mắt, khi kết quả công bố, ai nấy đều gật đầu, đó là kết quý được công nhận. Ba người ngẩng đầu nhìn sân vận động chứng kiến từng bước trưởng thành của mình, tiếng reo hò khắp sân cuối cùng cũng có một chỗ đứng cho họ. Kết thúc rồi, các thí sinh ôm nhau tạm biệt, mỗi người đều có con đường riêng để đi, hoặc sau này cơ hội gặp lại ít ỏi, đều đang cố gắng nhớ tên nhau.

Ôn Khu nhìn cảnh trên sân khấu nhớ lại những lần chia ly mình từng trải, không kìm được nước mắt, công ty gửi tin nhắn thông báo dồn nhiều lịch trình, cần phải quay về.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *