Chà! Trang Hiểu Mộng lại giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Dưới ảnh hưởng của Trang Hiểu Mộng, Lạc Tử Châu ăn uống ngon miệng hẳn, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa trong bữa tối.
Sau bữa tối, Trang Hiểu Mộng ở phòng khách chơi với Thang Viên, cô reo lên: Lạc Tử Châu, cậu đúng là cao thủ dụ mèo thần kỳ, Thang Viên chịu chơi với tớ rồi!
Lạc Tử Châu rửa bát xong đi lại, bế luôn Thang Viên ngồi xuống cạnh Trang Hiểu Mộng. Thang Viên ngoan ngoãn nằm im trong lòng Lạc Tử Châu, Trang Hiểu Mộng không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu nó, thuận thể véo nhẹ tai nó: Ngoan quá đi!
Lạc Tử Châu đưa Thang Viên sang lòng Trang Hiểu Mộng, con mèo cũng không kháng cự. Trang Hiểu Mộng nhẹ nhàng ôm Thang Viên vuốt ve, ngẩng đầu cười nói với Lạc Tử Châu: Nó chịu để tớ bế rồi, thật kỳ diệu! Giờ tớ cũng có thể vuốt mèo như cậu rồi.
Vậy thì cậu bế cho chắc nhé, đừng để nó chạy mất nữa. Nói xong, Lạc Tử Châu cúi đầu hôn lên môi Trang Hiểu Mộng, tay phải nâng má cô. Trang Hiểu Mộng ôm Thang Viên, đôi mắt mơ màng vì nụ hôn. Lạc Tử Châu nâng cằm cô cao hơn, để bản thân hôn sâu hơn, Trang Hiểu Mộng cũng từ từ đáp lại, cả hai đều chìm đắm trong khoảnh khắc này…
Tối nay đừng về nữa?
Sáng mai em còn phải chụp hình.
Sáng mai anh sẽ đưa em về. Nói xong, anh đè cô xuống sofa, tiếp tục hôn.
Bóng đèn nhỏ Thang Viên từ lâu đã bỏ chạy rồi. Trang Hiểu Mộng ôm cổ Lạc Tử Châu, ngọn lửa dục vọng của cả hai dần dần bùng cháy. Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Tử Châu vang lên ù ù ù… Anh cũng không muốn quan tâm.
Hay là… anh nghe đi.
Khắc cần đâu. Lạc Tử Châu vừa nói vừa hôn xuống cổ cô.
Ù ù ù…
Điện thoại reo mấy phút liền…
Ai thế?
Lạc Tử Châu bực bội bắt máy.
Là bố mày đây!!
Đâu??? Lạc Tử Châu giật mình hoảng hốt ngồi bật dậy: Bố? Tối muộn thế này bố tìm con có việc gì à?
Mở cửa!
Sao cơ? Bố đến nhà con rồi à?
Không thì sao? Bố gọi mấy chục cuộc bằng điện thoại bố mà mày không nghe, bố dùng điện thoại tài xế gọi mày lại nghe. Sao, muốn tạo phản à?
Lạc Tử Châu quay lại nói nhỏ với Trang Hiểu Mộng: Bố anh đến rồi, đang ở ngay ngoài cửa.
Không thể nào chứ! Trang Hiểu Mộng hốt hoảng bối rối, chuyện xảy ra quá đột ngột.
Đừng sợ, bố anh rất tốt, là người thông hiểu chuyện, gặp một mặt không sao đâu.
Nhưng… em chưa chuẩn bị tâm lý chút nào cả. Trang Hiểu Mộng lo lắng không biết có nên trốn vào tủ không.
Lạc Tử Châu hôn nhẹ lên má cô: Có anh ở đây, đừng sợ, em cứ ngồi yên đó là được.
Lạc Tử Châu đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa ra, Lạc lão gia đứng ngoài với vẻ mặt thằng chó để tao đợi lâu thế nhìn chằm chằm Lạc Tử Châu.
Lạc Tử Châu chỉ cười không nói, đi theo sau Lạc lão gia. Ông vừa vào nhà đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trong phòng khách. Trang Hiểu Mộng lập tức đứng dậy, lúng túng nói: Cháu chào bác, cháu đi rót nước cho bác.
Lạc lão gia lập tức hiểu ra, liền hỏi nhỏ Lạc Tử Châu: Lúc nãy lâu không nghe máy, hai đứa đang… làm *chuyện đó* à?
Lạc Tử Châu chỉ cúi đầu cười mà không đáp. Điều này khiến Lạc lão gia hối hận không thôi: Sao lại đến đúng lúc này chứ, làm phiền giây phút xuân tình của người ta rồi… cháu trai của ta ơi…
Trang Hiểu Mộng bưng nước đặt trước mặt Lạc lão gia: Bác uống nước ạ.
Lạc lão gia cũng tươi cười rạng rỡ: Tốt tốt tốt, đừng căng thẳng, ngồi xuống đi.
Lúc này, Trang Hiểu Mộng cũng ngại ngùng, gương mặt ửng hồng.