Anh đẹp trai! Một mình à? Trang Hiểu Mộng rất tự nhiên ngồi xuống cạnh người đàn ông.
Người đàn ông cũng không né tránh, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Trang Hiểu Mộng, Whisky?
Được thôi, thêm đá!
Whisky thêm đá sẽ giảm cảm giác kích thích của rượu, vị mượt mà, đồng thời hương thơm cũng giảm bớt.
Anh đẹp trai rất am hiểu đấy. Trang Hiểu Mộng nhấp một ngụm whisky rồi đặt ly xuống.
Trang Hiểu Mộng thầm nghĩ: Chà, nhìn gần còn thấy anh ta tuyệt vời thật! Da cũng đẹp nữa, An Đệ lần này mắt khá lắm.
Sao tôi chưa từng gặp anh? Lần đầu đến đây à?
Anh thường xuyên đến đây không? Người đàn ông hỏi lại.
Đúng vậy, lúc rảnh là tôi đến. Trang Hiểu Mộng cũng không hề ngại ngùng.
Mình có nên làm anh say rồi ăn gọn sạch sẽ không? Trang Hiểu Mộng thầm nghĩ, hay là giả say để anh đưa mình về?
Nghĩ là làm, Trang Hiểu Mộng nhanh tay nâng ly whisky uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, dưới ánh mắt của người đàn ông, cô giả vờ lấy tay chống trán, tỏ vẻ hơi chóng mặt.
Người đàn ông quan tâm hỏi: Uống dồn dập vậy, em ổn chứ?
Trang Hiểu Mộng gục đầu lên vai người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt cười thầm đắc ý.
Đồ ngốc! Lẽ nào ta không trị được anh.
Đúng lúc này, cô bạn thân Lâm Thư Nghi tìm đến.
Anh là ai? Sao lại ôm bạn tôi? Lâm Thư Nghi chất vấn.
Cô ấy say rồi, tựa vào tôi thôi. Người đàn ông giải thích.
Đồ con lợn này, chị uống rượu bao giờ say được, không thấy chị đang tìm cách tiếp cận sao?
Trang Hiểu Mộng giả vờ tỉnh rượu, quay đầu nhìn Lâm Thư Nghi chớp mắt liên hồi, vẫy tay ra hiệu, thầm nghĩ, đừng quản ta, đi nhanh đi.
Lâm Thư Nghi cũng không ngu, đương nhiên hiểu ý.
Đã là anh uống với cô ấy say thế này, vậy anh phải chịu trách nhiệm đưa cô ấy về an toàn nhé.
Đợi chút, tôi… Người đàn ông chưa nói hết câu.
Lâm Thư Nghi đã chuồn mất tiêu rồi.
Hí hí… Quả nhiên là bạn tốt, nhắc một cái là hiểu ngay.
Người đàn ông dễ dàng bế công chúa Trang Hiểu Mộng nặng 50kg lên.
Đến nhà để xe dưới đất, người đàn ông cúi người đặt Trang Hiểu Mộng vào ghế sau, vỗ nhẹ tay cô, tỉnh dậy đi, em nói anh nghe em ở đâu chứ.
Trang Hiểu Mộng giả vờ mắt mơ màng say rượu nhìn người đàn ông, thầm nghĩ: Đẹp trai quá, body cũng tuyệt, kệ đi, liền kéo cổ áo người đàn ông xuống, hai môi họ chạm vào nhau, không cho anh cơ hội nói năng.
Sau nụ hôn.
Anh cố ý đấy? Em không say phải không?
Trang Hiểu Mộng trực tiếp ngồi dậy, nhìn khuôn mặt điển trai ngay trước mắt, em muốn ngủ với anh.
Câu nói này khiến người đàn ông tưởng mình nghe nhầm, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Trang Hiểu Mộng đâu quan tâm mặt mũi hay không.
Cứ ngủ trước đã.
Về nhà anh hay nhà em? Người đàn ông hỏi.
Đều được.
Vậy về nhà anh đi.
Được!
Trang Hiểu Mộng cảm thấy sự tự tin này, nó không thuộc về thế hệ 8X, cũng không thuộc về 9X, lại càng không thuộc về 10X, nó thuộc về kẻ mặt dày, chỉ có mặt dày mới được ăn thịt.
Vào thang máy, hai người đã không kìm lòng được mà ôm nhau hôn say đắm, không thèm quan tâm trên đầu có camera hay không.
Ra khỏi thang máy, hai người lập tức tách ra, đến trước cửa nhà lại hôn nhau tiếp, lấy chìa khóa mở cửa. Người đàn ông vừa hôn vừa nói.
Chìa khóa ở đâu?
Túi bên phải.
Ngón tay thon dài của Trang Hiểu Mộng luồn vào túi lấy chìa khóa, rồi đặt vào tay người đàn ông, nụ hôn của họ quyện chặt không rời, mở cửa bước vào hành lang, bắt đầu cởi giày cởi áo.
Ư…
Ừm…