Không thể bỏ lỡ em Chương 20

Ba, đây là Trang Hiểu Mộng, Trang Hiểu Mộng trong Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp đấy!

Ừm! Cái tên này hay, nghe đã thấy rất có ý cảnh, bố mẹ cháu chắc hẳn là người có học thức cao.

Trang Hiểu Mộng hơi ngại ngùng đáp: Vì hôm trước mẹ em sinh em có mơ thấy bướm, nên bố em đã lục rất nhiều sách mới đặt tên này.

Tốt tốt tốt! Vậy hai đứa quen nhau bao lâu rồi?

Hả? Chúng em… Trang Hiểu Mộng nghe xong hơi bối rối đáp.

Ba, ba hỏi trước mặt người ta như vậy, người ta sẽ ngại đó.

Lạc Tử Châu ôm vai Trang Hiểu Mộng, Trang Hiểu Mộng nghe xong cắn răng cười cười, thật à?

Rồi, tay đưa ra sau lưng Lạc Tử Châu bóp một cái thật mạnh, Lạc Tử Châu cũng cười cười chịu đau.

Những tương tác của hai người họ trong mắt lão gia Lạc lại thấy rất hài hòa, có vẻ như không còn xa ngày bồng cháu rồi.

Lão gia Lạc đến quá đột ngột, cũng không mang theo lễ vật gì, liền rút từ ví ra một tờ séc, định điền.

Nhưng lại không biết điền con số may mắn nào tốt? Thế là hỏi Trang Hiểu Mộng: Hiểu Mộng này, cháu thích số 6 hay số 8?

Trang Hiểu Mộng nghe xong hơi choáng, lần đầu gặp mặt đã tặng tiền cháu ạ?

Không cần đâu chú, cháu tự có tiền. Lạc Tử Châu không đang thất nghiệp sao? Sao bố cậu ấy vừa đến đã định viết séc cho cháu?

Này!! Sao vẫn gọi là chú, nên đổi lại gọi là ba rồi, ha ha! Đừng lo, Lạc Tử Châu tự cậu ấy là ông chủ, cả khu này đều là do công ty cậu ấy phát triển, thứ không thiếu chính là tiền. Trang Hiểu Mộng nghe xong đầu óc hơi ù ù, ông chủ? Khu dân cư?

Lạc Tử Châu tuyệt vọng nhắm mắt, xong rồi!!

Sau khi lão gia Lạc rời đi, Trang Hiểu Mộng cầm trên tay tờ séc 6 triệu 880 nghìn, lặng lẽ đếm mấy số không.

Lạc Tử Châu xem này, chú không viết sai chứ, là 6 triệu 880 nghìn, không phải 68 nghìn 800 cũng không phải 6 nghìn 880.

Xin lỗi, anh không cố ý giấu em, chỉ là… Lạc Tử Châu ngập ngừng, nói một lời nói dối thì phải dùng những lời nói dối khác để che, anh không muốn như vậy.

Anh sợ em biết anh là ông chủ giàu có, rồi đến với anh vì tiền của anh?

Anh thừa nhận lúc mới tìm hiểu cũng có suy nghĩ đó, nhưng còn một điểm là không muốn em có áp lực.

Em có áp lực gì chứ, em tự có tiền. Nói xong liền nhét tờ séc cho Lạc Tử Châu.

Em cầm đi, đây là tấm lòng của ba anh.

Tấm lòng em nhận rồi, séc thì thôi đi, không có công thì không nhận lộc, tiền của anh cũng không phải gió thổi đến.

Lạc Tử Châu kéo Trang Hiểu Mộng vào lòng, em không giận à?

Có gì đâu mà giận, em tự có tay chân, chỉ cần không trộm cắp cướp giật, dựa vào khả năng của mình kiếm tiền, vẫn hơn là đi tiêu tiền của người khác, đây chính là sự tự tin!!

Thế là, bạn nhỏ Trang Hiểu Mộng của chúng ta đã gặp phụ huynh sớm rồi.

Xem anh khéo nói đấy, lần này không tính, chỉ là tình cờ thôi!

Điều anh lo lắng chính là sau khi Trang Hiểu Mộng biết sẽ giận không nói chuyện với anh, không ngờ tầm nhìn của cô ấy lại lớn như vậy, có vẻ như anh không nhìn nhầm người…

Vậy có tiếp tục nữa không? Lạc Tử Châu hỏi.

Lạc Tử Châu nhìn ánh mắt Trang Hiểu Mộng hơi mê hoặc, giọng nói rất nhẹ, cúi đầu cắn nhẹ tai cô, Trang Hiểu Mộng cảm thấy toàn thân hơi tê dựa vào tường, Lạc Tử Châu hai tay chống vào tường nói, đây mới là tường đông.

Trang Hiểu Mộng không nhịn được cười, kéo cổ áo Lạc Tử Châu xuống, hai người dựa rất gần ánh mắt như có thể giăng tơ, lại không nhịn được hôn nhau…

Đêm dài dằng dặc, không có tâm trạng ngủ…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *