Không thể bỏ lỡ em Chương 54

Lúc đó anh ấy bị tai nạn khi đang lái xe máy vào cua, gãy chân phải nên được đưa vào khoa điều trị. Ban đầu mọi người đều thấy anh ấy đẹp trai nên tranh nhau tới giường bệnh làm quen, nào ngờ anh ta tính khí cực kỳ khó chịu, toàn thân mang bệnh công tử. Rất nhiều chị y tá bị anh ta mắng đến phát khóc, cuối cùng cả khoa đều không muốn tới phòng bệnh của anh ta nữa. Lúc đó tôi mới thực tập, không có quyền lựa chọn…

Trang Hiểu Mộng cúi đầu, giọng lẩm bẩm càng lúc càng nhỏ dần.

– Cứ kể tiếp đi.

– Tôi tính khí cũng không tốt, bố mẹ chưa từng la tôi bao giờ. Vì tôi không chiều anh ta, anh ta chửi tôi thì tôi chửi lại, hơ hơ. Sau đó anh ta nhớ mặt tôi luôn, hễ giường bệnh của anh ta có việc gì là nhất định bắt tôi tới, không đi là nổi nóng. Rồi sau đó…

Lạc Tử Châu nhìn vào gương mặt xinh đẹp và đôi mắt linh động của Trang Hiểu Mộng, tay phải nhẹ nhàng vuốt môi cô, chỉ im lặng lắng nghe mà không nói lời nào…

– Anh giận rồi à? Nếu anh không vui thì em không kể nữa.

– Không phải, anh đang nghĩ tại sao hiện tại anh lại không gặp được em của ngày xưa. Vậy nên anh rất ghen tị, vì anh ta có thể gặp em sớm như thế.

– Em đảm bảo, ngoài anh ra không ai có thể làm em động tâm nữa. Em làm anh giận là em không đúng.

– Anh không giận, bây giờ em là của anh, anh xem ai dám đến bắt em đi?

Trang Hiểu Mộng cũng rất uất ức, làm bộ mặt đáng thương để nũng nịu với Lạc Tử Châu: Anh không biết đâu, em nhìn thấy anh ta là sợ chết khiếp, em quên mất sự tồn tại của người đó rồi. Thế giới này thật là nhỏ.

Lạc Tử Châu kéo cổ Trang Hiểu Mộng lại, không nói không rằng liền hút mấy nốt dâu tím lốm đốm trên cổ. Đây là đang tuyên bố chủ quyền sao?

Trang Hiểu Mộng vừa buồn cười vừa tức, đàn ông yêu đương thật là trẻ con.

…………

Còn hơn một tháng nữa là đến Tết, xưởng làm việc chuẩn bị bán hết hàng tồn rồi nghỉ lễ. Tiểu Khê đang phát trực tiếp giới thiệu sản phẩm hết sức nhiệt tình. Lâm Thư Nghi và Trang Hiểu Mộng uống cà phê trong văn phòng. Xưởng rộng lớn chỉ còn bốn người, những người khác đều đến kho hàng giúp đóng gói rồi.

– Sao chị cũng đeo khăn choàng vậy? – Trang Hiểu Mộng nhìn chằm chằm vào Lâm Thư Nghi.

Mặt Lâm Thư Nghi lập tức đỏ ửng lên như trái táo chín hạnh phúc, đôi mắt sáng lấp lánh như say đắm…

Cô ngại ngùng tháo khăn choàng ra, Trang Hiểu Mộng nhìn thấy liền: Ủa ~

Lâm Nhất Minh cũng là một tên khốn, quả đúng là đôi bạn cùng hội cùng thuyền.

Nhà của Nhất Minh vẫn đang trang trí, hiện giờ em cũng chưa chuyển đến nên anh ấy tạm thời ở chỗ bọn chị.

Lâm Thư Nghi nói xong lại hơi ngại ngùng, e thẹn cúi đầu.

Lúc này Lâm Nhất Minh dẫn Tả Tân Thành bước vào. Hôm nay Tả Tân Thành mặc áo khoác da xe máy Balenciaga, bên trong là áo thun cổ tròn màu đen, quần công nhân đen, đi đôi bốt đen cổ trung đế dày Balenciaga. Dáng đi ngạo nghễ, toát lên vẻ quý tộc, đôi chân dài ưu tú, thân hình hoàn hảo, khí chất siêu phàm, quá ngầu!

Lâm Nhất Minh thì lịch sự hơn nhiều, mặc áo khoác dạ dài màu đen dày dặn, bên trong là áo len cổ cao, quần jean đen, chân đi đôi giày da thời trang đế dày phong cách Anh quốc TODS. Từ ngạo nghễ bá đạo đến dịu dàng lịch thiệp, quả nhiên đàn ông đi đứng phong độ đều là những anh chàng đẹp trai.

Trang Hiểu Mộng thấy rất vui mắt.

Lâm Nhất Minh chào Trang Hiểu Mộng, thậm chí còn không ngại ngần trực tiếp hôn chào buổi sáng Lâm Thư Nghi ngay trước mặt mọi người.

Ủa ~

Trang Hiểu Mộng đảo mắt, tỏ ý không muốn nhìn cảnh yêu đương này nữa. Làm ơn đi, muốn hôn thì ra ngoài mà hôn! Bởi vì hiện trường còn có Tả Tân Thành kia kìa, thật là xấu hổ quá đi…

Trang Hiểu Mộng cầm cà phê quay lại phòng trà, mắt chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái, thật là phiền…

Tả Tân Thành đi theo ra ngoài, đi một vòng quanh xưởng, chỉ thấy trên tường treo đầy ảnh chụp thường nhật của Trang Hiểu Mộng và Lâm Thư Nghi chụp ngoài trời với gương, cùng những tấm ảnh du lịch ở khắp nơi.

Tả Tân Thành cầm điện thoại, chụp lại một tấm ảnh của Trang Hiểu Mộng. Tấm ảnh này rất đẹp, là ảnh chụp toàn thân nghiêng mặt lúc Trang Hiểu Mộng đang ngắm hoàng hôn. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, người trong ảnh nở nụ cười ngọt ngào, thanh tú thoát tục, khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.

– Anh chụp ảnh em làm gì? – Trang Hiểu Mộng từ phòng trà bước ra, nhanh tay suýt nữa đã giật được điện thoại của Tả Tân Thành.

Tả Tân Thành giấu điện thoại ra sau lưng, vẻ mặt thích thú như đang chờ xem chuyện gì xảy ra: Chụp để làm hình nền.

Trang Hiểu Mộng nghe xong liền không chịu: Chúng ta có quan hệ gì mà anh dám chụp ảnh em làm hình nền? Không được, em không đồng ý, anh xóa ngay đi.

Tả Tân Thành là người thế nào? Em càng không cho anh làm thì anh càng muốn làm. Liền ấn vài cái trên điện thoại, rồi vẻ mặt đắc ý còn đưa cho Trang Hiểu Mộng xem hình nền điện thoại, chính là tấm ảnh vừa chụp lúc nãy.

– Đồ lưu manh!

Trang Hiểu Mộng biết mình không thể thắng nổi Tả Tân Thành, đành bỏ qua mà đi tiếp.

Trang Hiểu Mộng chưa đi được mấy bước, Tả Tân Thành đã đuổi theo, lôi cô vào phòng trà. Trang Hiểu Mộng giật mình, quay người định đi. Tả Tân Thành liền chặn cổ hôn ngay lập tức. Trang Hiểu Mộng dùng sức vỗ đánh đập để đẩy anh ta ra, Tả Tân Thành trực tiếp nắm lấy đôi tay mảnh mai của cô, sau đó xâm nhập hàm răng khép chặt, hôn sâu hơn và dùng lực mút mạnh.

Tả Tân Thành đã sớm muốn làm vậy rồi, tiếc là bên cạnh Trang Hiểu Mộng có Lạc Tử Châu, khiến Tả Tân Thành phải kìm nén, cuối cùng cũng bắt được cơ hội.

Pát!

Một cái tát vang trời giáng xuống gương mặt điển trai của Tả Tân Thành. Trang Hiểu Mộng mắt ngấn lệ, cô cảm thấy rất có lỗi với Lạc Tử Châu.

Tả Tân Thành nghiêng đầu dùng lưỡi liếm má, cười khàn khàn: Trước đây chúng ta cũng thường hôn nhau mà?

– Khác nhau, bây giờ em có người yêu rồi, chúng ta không thể làm chuyện này được. Đây là vấn đề nguyên tắc.

– Nguyên tắc là gì? Anh đã không đồng ý chia tay, là em tự cắt đứt liên lạc bỏ đi đó thôi.

Trang Hiểu Mộng bị chọc cho cười giận dỗi: Chúng ta đã từng hẹn hò bao giờ đâu? Đó chỉ là quan hệ mập mờ thôi mà. Anh cũng đâu có thật lòng? Cần gì phải giả đạo đức thế.

Tả Tân Thành trầm mặc không một biểu cảm, chỉ chăm chăm nhìn Trang Hiểu Mộng.

Trang Hiểu Mộng cười chế nhạo: Nói thì hay lắm, là tìm em mấy năm trời. Chẳng qua là anh chán chơi với đám phụ nữ kia rồi mới nhớ đến em thôi. Bởi vì em khác với những phụ nữ khác, em không nghe lời anh, không cần tiền của anh, không chịu sự điều khiển của anh. Anh thích phụ nữ biết nghe lời, còn em là người không nghe lời nhất trong số những phụ nữ anh quen, nên anh cảm thấy rất thú vị. Anh tìm em về để làm gì? Thấy vui sao? Hay là muốn chinh phục em?

Hừ!

Gương mặt điển trai của Tả Tân Thành nở nụ cười bất cần: Anh thích những người phụ nữ thông minh và thú vị như em.

– Nhàm chán.

Trang Hiểu Mộng giận sôi máu, trong lòng nghĩ: Cô sẽ không để hắn toại nguyện đâu, đúng là một tên biến thái tâm lý méo mó!

Tả Tân Thành nhìn những vết hôn trên cổ Trang Hiểu Mộng, trong lòng rất khó chịu. Trang Hiểu Mộng rõ ràng là của anh mà.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *