Chương 55: Thiên Lý Tống Quan Quách
Cùng thời khắc đó, cách xa ba ngàn cây số, ngăn cách bởi quần đảo, biển Đông, bình nguyên Hoa Bắc và cao nguyên Hoàng Thổ, quan tài của tiểu hoàng tử nhà Đường đang vượt qua sông Hoàng Hà giữa Tần và Tấn.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, gió tây cuốn theo cát vàng mịt mù, sông Hoàng Hà chín khúc uốn chín mươi chín đoạn, duy chỉ có khúc quanh này là hiểm trở nhất, cắt xẻ thung lũng đồi trọc.
Dẫn đầu đoàn xe là bốn con tuấn mã ngoại khẩu, chở bốn kỵ sĩ áo bay phấp phới.
Người đứng đầu khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trên má phải có vết sẹo như con rết, quấn khăn kiểu Tây Bắc, các cô gái lớn nhỏ thấy khuôn mặt này đều cảm thấy vừa sợ hãi vừa tiếc nuối, nếu không có vết sẹo này ắt hẳn là một trang nam tử tuấn tú mê người; thứ hai là một lão giả, để hai mép râu đen điểm bạc, cưỡi trên lưng ngựa dữ chẳng chút khó khăn; thứ ba như một tòa tháp sắt, tuổi còn trẻ mà thân hình đã ngang trưởng, đè nặng khiến **tuấn mã khổ sở; người cuối cùng lại là một cô gái, cưỡi trên lưng ngựa cái trắng như tuyết, dung mão rất xinh đẹp, khiến người ta sinh lòng thương mến, mặc một chiếc áo choàng vải thổ cẩm, mồ hôi nhễ nhại trong ngày hè.
A Hải, Lão Đa, Thoát Hoan… đều là những sát thủ hàng đầu thiên hạ.
A U mười sáu tuổi là chủ nhân của bọn họ.
Sau bốn con ngựa là cỗ xe ngựa tám con kéo, khiêng một cỗ quan tài lớn, được phủ kín bằng vải dầu để phòng mưa thấm vào thọ tài. Dọc đường đi qua nhiều thôn trang, các cụ già nhìn cỗ quan tài lớp đó với ánh mắt thèm muốn, giá như khi chết được nằm trong đó thì tốt biết mấy, lại còn có thể bảo hộ cho con cháu bình an. Có người đoán đây là vị quan lớn nào đó, không phải quân phiệt thì cũng là nghị viên quốc hội.
Sát thủ và chủ nhân của những sát thủ, trốn thoát khỏi núi Đạt Ma, trở về cửa ải Cổ Bắc, leo lên lầu Tiên Nữ. Bọn họ dùng hệ thống cáp treo đưa quan tài của tiểu hoàng tử nhà Đường, Chung Nam Quận Vương Lý Long Kỳ xuống Vạn Lý Trường Thành, đi qua cửa ải Cư Dung đến Trương Gia Khẩu, rồi qua cửa ải Nhạn Môn vào vùng trũng Tấn Trung thẳng đến Thái Nguyên, con đường mà năm Canh Tý Thái Hậu Từ Hy chạy về phía tây. Đoàn xe rẽ về hướng tây, xuyên qua dãy núi Lữ Lương, đến bến đò sông Hoàng Hà.
Thuê một chiếc thuyền vượt sóng to gió lớn chênh vênh. A U nghe người chèo thuyền hát điệu Tín Thiên Du của Thiểm Bắc, quan tài của tiểu hoàng tử có kinh không nguy vượt qua sông Hoàng Hà, cuối cùng đã đến địa giới Thiểm Tây.
Cao nguyên Hoàng Thổ với những khe rãnh chằng chịt, phong cảnh dọc đường hoặc là núi hoang hoặc là hang đá ở trong hốc. Dưới cái nắng như thiêu, gió cát làm mờ mắt, đất đai nứt nẻ, nông dân quỳ trước miếu Long Vương cầu mưa. A U thầm hát Thanh long đầu, bạch long vĩ, tiểu nhi cầu vũ thiên hoan hỷ. Mạch tử mạch tử tiêu hoàng, khởi động khởi động long vương. Đại hạ tiểu hạ, sơ nhất hạ đáo thập bát. Ma ha tát…
Đoàn xe chở quan tài nhà Đường thẳng hướng nam. Đi qua lăng Hoàng Đế ở núi Kiều, xuyên qua đường thẳng Tần Thủy Hoàng trên núi Tử Ngọ, dần dần xuống đến bình nguyên Quan Trung, huyện Càn đã thấp thoáng trước mắt.
Càn Lăng!
A Hải chỉ vào hai ngọn núi nhô lên giữa đồng hoang, nhìn từ xa tựa như bầu ngực căng tròn của người phụ nữ, nên dân gian thường gọi là núi Vú.
Sát thủ Lão Đa phi ngựa đến: Càn Lăng được xây trên núi Lương Sơn, tổng cộng có ba đỉnh, Đường Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên được chôn dưới đỉnh bắc cao nhất. Hai đỉnh nam thấp hơn, đối nhau đông tây, giữa là đường Tư Mã, hình dáng tựa như núi đôi.
A U nghe đến mức có chút ngại ngùng, nhìn xa ba đỉnh núi của Càn Lăng, tựa như một quý phu nhân đang nằm ngửa lên trời.
Đường Cao Tông băng hà ở Đông Đô Lạc Dương, Võ Tắc Thiên triệu tập hai nhà phong thủy lớn – Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, yêu cầu tìm một mảnh đất cát tường vạn niên. Hai người dùng thuật chiêm tinh phong thủy khác nhau, lại tìm được cùng một long mạch, cùng một kim tỉnh. Viên Thiên Cương chôn một đồng tiền đồng, Lý Thuần Phong cắm một cây đinh sắt. Võ Tắc Thiên ra lệnh đào long huyệt, phát hiện cây đinh sắt của Lý Thuần Phong vừa khớp đâm vào lỗ vuông đồng tiền của Viên Thiên Cương, đó là truyền thuyết điểm huyệt của Càn Lăng. Ngươi xem những lầu khuyết trên hai đỉnh núi kia, tựa như ** trên **, Võ Tắc Thiên đặc biệt làm vậy để tăng cường huyệt nữ chủ thủ cung.
Lão Đa, đừng lải nhải nữa, chúng ta xuống xem thử đi.
Thoát Hoan phóng xuống hoàng lăng nhà Đường không một bóng người, đến hai bên thần đạo ngoài cửa Chu Tước, thấy mấy chục tượng đá cao lớn ăn mặc toàn là người Hồ Tây Vực. Tượng đá đều không có đầu, như bị chặt đứt ngang ngủn, chỉ để lại nửa cái cổ hoặc vai. Kỵ sĩ vô đầu trấn giữ trước lăng mộ khiến kỵ sĩ Thoát Hoan cùng đến từ thảo nguyên càng thêm hoảng sợ.
Đây là tượng sáu mươi mốt phiên thần.
Sát thủ Lão Đa phi ngựa tới. A U và sát thủ A Hải, thúc cỗ xe ngựa lớp chở quan tài của tiểu hoàng tử nhà Đường, đến trước Càn Lăng.
Cháu nhỏ về thăm mộ ông bà đây!
Lão Đa xuống ngựa, nắm chặt vành bánh xe, thiếu niên nằm trong cỗ quan tài gỗ tử này chính là cháu nội của Cao Tông Lý Trị và nữ hoàng Võ Tắc Thiên.
Ông Lý Trị, bà Võ Tắc Thiên, cháu nhỏ Lý Long Kỳ…
Ba đời ông cháu, sau một nghìn hai trăm năm gặp lại, khiến trời đất có cảm ứng. Bốn con tuấn mã đều hí vang, tám con ngựa kéo xe nếu không có Thoát Hoan gắng sức giữ lại, sớm đã mang theo tiểu hoàng tử phi đi mất.
A U đi đến trước tượng sáu mươi mốt phiên thần bị chặt đầu, những vũ sĩ hộ vệ trung thành, tượng trưng cho uy quốc thế của nhà Đường vang xa hải ngoại, khiến vô số tiểu quốc chư hầu phải quy phục.
Hai bên đường Tư Mã của Càn Lăng, phía bắc dựa vào khuyết đất, phía nam nương vào ông Trọng, có hai tấm bia đá. Phía tây tên là bia Thuật Thánh Kỷ, Võ Tắc Thiên lập bia ca ngợi công đức của chồng là Cao Tông Lý Trị, nữ hoàng tự tay soạn văn bia hơn năm nghìn chữ. Đỉnh, thân, đế tổng cộng bảy tiết, biểu thị nhật, nguyệt, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Mặt bia sơn đen, chữ nhồi bột vàng.
Mà đối ứng từ xa với bia Thuật Thánh Kỷ, chính là bia Vô Tự ở phía đông. A U không hứng thú với bia có chữ, lại lưu luyến trước bia Vô Tự.
Đúng như tên gọi, bia Vô Tự, không một chữ.
Rốt cuộc là công tội để hậu nhận bình phẩm? Hay Võ Tắc Thiên tự cảm thấy công đức hiển hách, đã không chữ nào có thể diễn tả hết?
Khác với tấm bia bảy tiết dựng cho chồng, Võ Tắc Thiên tặng cho mình một tảng đá nguyên khối lớn, cao như treo trời, nặng trăm tấn… thời Đường không có cần cẩu, loại đá lớn như vậy chỉ có thể đến từ sâu trong núi Tần Lĩnh cách xa mấy trăm dặm. Việc khai thác đá đã khó như lên trời, sau khi được thợ đá gia công đơn giản, lại phải vận chuyển xuống thung lũng dốc đứng, xuyên qua những cao nguyên Hoàng Thổ như nguyên Bạch Lộc, rồi vượt sông Vị, chênh vênh non sông, phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực sức vật? Lại sẽ hi sinh bao nhiêu sinh mạng?
Người ta nói một tướng công thành vạn cốt khô, một bia công thành cũng là vạn cốt khô!
Đầu bia Vô Tự khắc tám con rồng xi, động tĩnh hài hòa, vảy mai rõ ràng, quấn quýt xen kẽ có trật tự. Hai bên bia có đường nét rồng bay lên, dưới ánh mặt trời rồng bay như lượn. Mặt dương đế bia, khắc nổi hình sư tử và ngựa đấu nhau, con ngựa cúi đầu co chân, con sư tử ngẩng đầu oai vệ – sư tử và ngựa, cũng là huy hiệu dòng tộc thường dùng ở châu Âu.
Nàng như chạm vào hơi ấm của một người phụ nữ vĩ đại.
Cỗ xe lớp tám ngựa kéo, quan tài của cháu nội Võ Tắc Thiên, đến trước bia Vô Tự.
Lão Đa đột nhiên lên tiếng: Mười tám lăng đế nhà Đường ở Quan Trung, duy chỉ có Càn Lăng chưa bị đạo mộ. Bởi vì dưới huyệt mộ đó, có thiên tử trấn mộ.
Mà chìa khóa để đào Càn Lăng– sát thủ A Hải nhẹ nhàng vỗ vào quan tài nhà Đường trên xe ngựa, chính là nó!
Không được chạm vào quan tài!
Mặc dù cách hai lớp vải dầu chống nước, A U nhíu mày, quát lớn A Hải.
Xin lỗi, chủ nhân! A Hải vặn vẹo vết sẹo trên má phải, Đã chúng ta đã có được quan tài của tiểu hoàng tử, chi bằng thử mở Càn Lăng?
Mở Càn Lăng?
Lời này vừa ra, các sát thủ đều sắc mặt kinh hoảng, Lão Đa đã tái mét như tro tàn, A U suýt ngã trước bia Vô Tự.
Dưới đất phát ra tiếng ầm ầm, như thể đã bị Võ Tắc Thiên nghe thấy. Quan tài trên xe ngựa cũng theo đó rung chuyển, như thi biến trong truyền thuyết. Mặt trời trên không Càn Lăng đã bị mây đen nuốt chửng. Hướng đông bắc cao nguyên Hoàng Thổ, quỷ môn trong bát quái, một trận gió cuốn cát đá, che kín mặt trời, tựa như bão cát Bắc Kinh mùa xuân. Bốn con ngựa lại một lần nữa hoảng sợ nhảy dựng lên, Lão Đa vội vàng nắm lấy dây cương. A U bị gió cát làm mờ mắt, nước mắt lã chã, như khóc mộ cho hai vị hoàng đế nhà Đường, cũng như thương tiếc cho tiểu hoàng tử lưu lạc long đong.
Từ trên mây trút xuống mưa đá, ban đầu như hạt tuyết nhỏ, sau biến thành quả trứng cứng, to hơn nữa như hòn đá. Một viên trong đó, vừa khớp rơi trúng trán A Hải, lập tức tạo ra một hố máu.
Bảo vệ tiểu hoàng tử!
Chủ nhân của những sát thủ, A U hét lớn, Thoát Hoan cũng nhảy lên xe ngựa, lấy ra áo tơi nón lá chồng chất, trải lên bề mặt quan tài được bọc hai lớp vải dầu.
Lão Đa hoảng hốt quỳ lạy trước phần mộ Càn Lăng: Cao Tông hoàng đế, Tắc Thiên hoàng đế trên cao, xin tha thứ cho sự bất kính của chúng thần!
Mưa đá vẫn không ngừng, như trên mây giấu một máy bay ném bom, không ngừng thả xuống những quả bom chết người, đập lốp bốp trên bia Vô Tự và sáu mươi mốt tượng đá không đầu! Xem ra sắp đập chết bốn sát thủ cùng mười hai con ngựa rồi…