Tình đơn phương vượt thời gian Chương 11

Tiếng chuông báo thức trên điện thoại từ từ vang lên, Mai Mai thò tay từ trong chăn đắp đầu ra, chộp lấy điện thoại tắt chuông, lại nằm nướng thêm một lúc mới trèo dậy. Chỉ đến lúc này cô mới phát hiện mình đang ở trong phòng của Ngải Kiền Kiền.

Ngải Kiền Kiền không ở trên giường.

Theo hiểu biết của cô về Ngải Kiền Kiền, một người thà thức khuya chứ không bao giờ dậy sớm, sao có thể dậy sớm như vậy được chứ!

Kiền Kiền.

Từ lan can tầng hai có thể nhìn thấy Ngải Kiền Kiền đang ngồi trên sofa tầng một, Mai Mai mơ màng gọi một tiếng rồi lập tức đi xuống cầu thang.

Chào, chào!

Thấy Mai Mai từ phòng ngủ đi ra, Ngải Kiền Kiền vội vàng nắm tay Ngô Diệu Dương chạy lên tầng hai. Họ đã thử qua mọi ngóc ngách ở tầng một đều không thể xuyên không, bây giờ hy vọng duy nhất chính là chỗ Ngải Kiền Kiền nhìn thấy Ngô Diệu Dương xuất hiện từ không trung trong phòng ngủ.

Vừa nãy vì Mai Mai đang ngủ trong phòng nên sợ làm kinh động, nhưng giờ đây không muốn chậm trễ một khắc nào nữa.

Ngải Kiền Kiền và Ngô Diệu Dương như cơn gió lao vút qua chỗ Mai Mai chạy thẳng lên phòng ngủ tầng hai.

Mai Mai như chiếc lá bị gió thổi rơi, đứng đó mặt mày ngơ ngác.

Anh chính là xuất hiện ở chỗ này…

Ngải Kiền Kiền khoa tay múa chân mô tả.

Ngô Diệu Dương gật đầu, lúc này anh không vội về lắm, hôm nay bố mẹ đi vắng, về có vẻ cũng không giải quyết được vấn đề đang đối mặt.

Chỉ có tận mắt nhìn thấy tình hình công ty của bố, tìm được dù chỉ một người để hỏi thăm tin tức về bố mẹ, hoặc đến trường anh hỏi thăm, có thể sẽ có cựu học sinh biết tình hình của anh. Nếu đúng như Ngải Kiền Kiền nói cả nhà anh đã di cư, thì chắc chắn anh cũng mang thân phận du học sinh, nhà trường không thể không lưu lại chút dấu vết nào.

Thấy Ngô Diệu Dương đứng im ở cửa không nhúc nhích, Ngải Kiền Kiền sốt ruột, bước tới kéo anh quay lại vị trí mà cô xác định, lại không nhịn được hỏi một lần nữa:

Thật sự không cần làm gì hết sao?

Trong đầu cô lập loè đủ cảnh xuyên không trong các bộ phim.

Không cần, đây cũng là lý do tôi không thể khống chế.

Ngô Diệu Dương hướng mặt ra cửa sổ, ngoài trời trời đã sáng, ánh bình minh nhuộm hồng tấm màn trắng, hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Cảm thấy người ấm lên, Ngải Kiền Kiền ôm lấy anh, hai tay sau lưng như không biết đặt vào đâu mà lơ lửng, muốn áp sát vào anh, lại không thể không cố ý giữ một khoảng cách… hơi thở anh lập tức có chút căng thẳng.

Như thế này mà vẫn không được, em phải làm sao đây?

Chuyện đó đều là trong chớp mắt. Có lẽ thời cơ chưa tới, cũng có thể cần một điều kiện nào đó…

Mai Mai đứng ở cửa nghe hai người nói chuyện kỳ lạ, tim đập thình thịch.

Tối qua đã cảm thấy người em họ này không đơn giản, có thể khiến Ngải Kiền Kiền vốn dửng dưng với chuyện tình cảm trở nên chủ động như vậy, đây hẳn phải là một nhân vật thần thánh thế nào!

Cô mừng cho Ngải Kiền Kiền, lúc xuống cầu thang chỉ muốn bay xuống, để lại không gian đủ đầy cho đôi trai tài gái sắc ân ái.

Chuông điện thoại vang lên không đúng lúc. Tiếng chuông đặc biệt dành cho Tiền Trang lúc này nghe càng thêm ồn ào.

Mai Mai vội tắt im lặng, lúc này Ngải Kiền Kiền và Ngô Diệu Dương bước ra khỏi phòng ngủ.

Mai Mai, công việc quay ngoại cảnh sáng nay hủy bỏ, đổi thành chiều quay tiểu phim trò chuyện tại studio. Hai tập video dự định đăng tuần này giảm xuống một tập, hoặc có thể cân nhắc sắp xếp một buổi livestream vào cuối tuần, trước đây em đã nói với fan, khi studio mới trang trí xong sẽ dẫn họ trải nghiệm kiểu immersive.

Dạ vâng.

Chuông điện thoại vừa im lại lại rộn lên, Tiền Trang không đạt được mục đích thì không chịu thôi, không dám đụng vào cái dây thép gai của Ngải Kiền Kiền nên chỉ có thể làm phiền cô, chắc là dạo này lại bị Ngải Kiền Kiền cho vào danh sách đen rồi.

Mai Mai nhăn nhó lại tắt im lặng, thấy Ngải Kiền Kiền nhìn vào điện thoại mình, vội nói: Điện của Tiền Trang đấy, sợ là lát nữa hắn xồng xộc tới ngay.

Kệ hắn, em cần dương dương ra ngoài, đưa chìa khóa xe cho em.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *