Tình đơn phương vượt thời gian Chương 22

Dáng hình người phụ nữ kia có vài nét giống mẹ cô, dáng đi cũng gần như y hệt.

Ái Thiên Thiên thầm cảm thán gu thẩm mỹ của bố quả nhiên nhất quán, đến mức quên mất phải đáp lại lời chào của người phụ nữ, mãi đến khi đối phương đi tới trước mặt tháo kính râm xuống, cô mới đặt tấm biển đón xuống chào hỏi lịch sự.

Xin chào, cháu là Ái Thiên Thiên, xin hỏi cô là…

Tôi là Phùng Xuân, cảm ơn cháu đến đón.

Phùng Xuân hơi gật đầu với Ái Thiên Thiên, đeo lại kính râm, kéo vali trắng cỡ 20 inch ra khỏi hàng rào.

Để cháu giúp.

Không cần đâu.

Giọng người phụ nữ gần như không có chút thăng trầm nào, khiến người nghe không đoán được cảm xúc, thần thái trên khuôn mặt cũng như mặt hồ tĩnh lặng, dưới lớp trang điểm nhẹ nhàng vẫn có thể nhìn thấy vài dấu vết thời gian.

Ái Thiên Thiên không cố giúp Phùng Xuân kéo vali, nhắn tin cho bố báo đã đón được khách ở sân bay.

Tin vừa gửi đi thì điện thoại reo.

Con gái vất vả rồi, đợi bố về thưởng lớn cho con.

Nghe lời cảm ơn của bố, Ái Thiên Thiên lại thấy hơi ngại. Làm được chút gì đó cho những ngày sau này của bố là điều đương nhiên.

Nhưng cô không thể nói rõ, còn phải giả vờ không biết gì về lịch trình của khách hàng, cũng không biết có hoàn thành nhiệm vụ không.

Bố ơi, bố chưa đưa con kinh phí tiếp đãi mà!

Chuyện tiền nong không thể qua loa được.

Ái Thiên Thiên bĩu môi đầy tinh nghịch, ngoảnh đầu lại thấy Phùng Xuân đã kéo vali đi lên trước ba bốn mét, rồi đứng nghiêng người lại, như đang quan sát môi trường xung quanh.

Nhìn bóng dáng mảnh mai nghiêng của Phùng Xuân, trong chốc lát, ánh mắt Ái Thiên Thiên chợt mơ hồ, như thấy được hình bóng điềm đạm như hoa cúc của mẹ.

Không cần con sắp xếp gì đặc biệt, cứ đáp ứng nhu cầu của khách là được, kinh phí bố vừa chuyển khoản cho con rồi, vậy thì phiền con nhé.

Nghe tiếng cười hề hề của Ái Hoằng Thích, điện thoại tắt.

Bầu trời phủ một lớp lam tối, đêm mùa hạ luôn đến một cách chậm rãi.

Vầng trăng tròn màu cam lúc hiện trên kính chắn gió, lúc lại chuyển sang cửa sổ bên.

Phùng Xuân chăm chú nhìn đường cao tốc vòng vèo phía trước, vẫn im lặng, hai tay đan vào nhau đặt trên nếp gấp váy nơi đầu gối, dường như rất xa cách với người khác.

Điều này không giống mẹ chút nào, mẹ là người dịu dàng như nước, rất biết quan tâm đến cảm xúc người khác, lúc như thế này, mẹ chắc chắn sẽ tìm chủ đề để phá tan không khí ngột ngạt trong xe.

Nhìn cách ăn mặc thời thượng của cô ấy, không giống người rụt rè hướng nội chút nào!

Ái Thiên Thiên quyết định thử người phụ nữ mà bố sắp đón về nhà. Đưa tay bật hệ thống âm thanh xe, kết nối Bluetooth điện thoại, tiếng nhạc blues từ từ vang lên trong xe.

Thưa tổng Phùng, đây là lần đầu cô đến Quảng Châu ạ?

Có lẽ không ngờ Ái Thiên Thiên lại hỏi vậy, người Phùng Xuân khẽ run, ngay lập tức quay mặt lại chỉnh sửa:

Tôi không phải tổng đâu, cháu có thể gọi tôi là dì Phùng, trước đây tôi từng sống ở Quảng Châu.

Phùng Xuân nói với thần thái như trước, không chút gợn sóng. Nhưng Ái Thiên Thiên vẫn nhìn thấy nỗi u buồn sâu thẳm trong đáy mắt cô, nỗi đau đớn dồn nén ấy, nỗi u buồn không thể tan biến…

Trạng thái này không giống một người phụ nữ sắp bước vào cuộc hôn nhân thứ hai chút nào!

Ái Thiên Thiên thầm nghi ngờ.

Vậy à, thế lần này dì Phùng đến là để thăm lại chốn cũ ạ? Dì muốn sắp xếp thế nào, bố cháu dặn con nghe theo lời dì, dì muốn đi đâu con cũng sẽ đi cùng.

Cảm ơn cháu.

Hai tay Phùng Xuân rời khỏi nếp gấp váy trên đầu gối, một khuỷu tay chống vào mép cửa sổ, một tay che lên trán, ánh mắt nhìn về phía trước có vẻ mơ hồ.

Lái xe không thể quá chú ý quan sát người bên cạnh, Ái Thiên Thiên không nói thêm nữa, vặn to âm lượng một chút, chiếc SUV màu đỏ tăng tốc trong nhịp điệu buông lơi của blues, nhanh chóng đến khách sạn.

Phòng suite tầng cao nhất, trên cửa kính in hình ánh đèn muôn nhà và ánh đèn neon lấp lánh bên bờ sông.

Phùng Xuân chống cửa sổ đứng lặng rất lâu, tựa hồ hóa thành một bức tượng đá.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *