Mưa lớn lúc tạnh lúc rơi, đến chiều tà đã lặng lẽ dệt thành tấm lưới mưa mịt mù bao trùm mặt đất.
Ngô Càn Khôn đẩy cửa bước vào, người còn phủ đầy hơi mưa, lập tức cất giọng lớn:
– Ba đã về rồi!
Giọng nói ông vang vọng, Ngô Diệu Dương ở phòng ngủ tầng hai cũng nghe thấy.
– Anh về rồi à.
Phùng Xuân từ nhà bếp bước ra, vừa lau tay vào tạp dề viền lá sen, vừa tiến lên đón lấy chiếc cặp công vụ từ tay chồng.
Nhịp sinh hoạt hàng ngày của bố mẹ, Ngô Diệu Dương đã thuộc lòng, không cần ra xem cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiếp theo.
– Anh vất vả rồi.
Phùng Xuân rót nước sôi vào ấm trà công phu đã chuẩn bị sẵn, hương trà đậm đà chắc chắn sẽ khiến Ngô Càn Khôn trầm trồ.
– Trà ngon lắm!
Phùng Xuân cười xoay người trở lại bếp, chẳng mấy chốc bàn ăn đã bày đầy những món ngon hấp dẫn.
– Dương Dương xuống ăn cơm đi.
Nghe tiếng mẹ gọi, cậu mới nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, nhưng hôm nay bước chân cậu có phần nặng nề, thần sắc cũng không thể giữ được vẻ tự nhiên vui vẻ.
– Hôm nay gặp chuyện khó khăn à?
So với sự hiểu biết bề ngoài của con cái về bố mẹ, thì những thay đổi nhỏ nhất của con cái đều không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của phụ huynh.
Ánh mắt Ngô Càn Khôn từ mép bát canh chuyển sang con trai.
– Không có, làm gì có chuyện gì khó khăn chứ!
Lẽ nào lại thể hiện sự tiên tri, báo với bố mẹ rằng biệt thự sắp phải chuyển nhượng thay đổi chủ sở hữu?
Ngô Diệu Dương cúi đầu, mắt dán vào củ ngũ chỉ mao đào thảo dược đang trôi trong bát canh. Kể từ khi bị ngã trên núi Bạch Vân tháng trước, những bát canh bổ dưỡng mẹ nấu chưa bao giờ ngừng.
– Nghe mẹ con nói ở trường con tham gia biểu diễn, con biết biểu diễn à?
Ngô Càn Khôn luôn thấy con trai tính hướng nội không thích ồn ào, bình thường bảo con đi cùng các buổi tụ họp kinh doanh con đều than phiền. Từ nhỏ đến lớn con chưa từng lên sân khấu biểu diễn, sao sắp tốt nghiệp đại học lại đổi tính?
– Trình diễn thời trang, tạm thời tham gia cho đủ người thôi.
Ngô Diệu Dương không dám ngẩng đầu, sợ bố phát hiện cậu đang nói dối.
Ngô Càn Khôn cười, dáng người và ngoại hình của con trai quả thật cũng xứng đáng với trình diễn thời trang.
Nhấp một ngụm canh, ngọt dịu bổ dưỡng thân tâm thư thái, Ngô Càn Khôn ngó đầu vào bếp gọi vợ mau ra ngồi vào bàn, lại chợt nhớ điều gì, đứng dậy đi đến bàn ở hành lang lấy chiếc cặp công vụ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rồi mỉm cười quay lại bàn ăn ngồi xuống.
– Hôm nay đi qua Thiên Hà Thành, vừa hay thấy món này hợp với em.
Phùng Xuân tiếp nhận chiếc hộp nữ trang từ tay chồng, dưới ánh mắt ân cần của chồng, cô mở ra.
Trong hộp nữ trang là một chiếc trâm cài áo hình con ong nhỏ nhắn tinh xảo, dưới ánh đèn pha lê của phòng ăn lấp lánh ánh sáng quý phái.
– Đẹp quá!
– Đeo thử xem nào.
Ngô Càn Khôn cầm trâm cài cẩn thận gắn lên cổ áo váy chấm bi xanh trắng của vợ, rồi lùi lại hai bước ngắm nghía, gật đầu liên tục khen ngợi.
Bố mẹ lại thể hiện tình cảm trước mặt cậu, Ngô Diệu Dương chỉ có thể bối rối phụ họa:
– Đẹp lắm!
– Mẹ con đeo cái gì cũng đẹp, mẹ con vốn dĩ đã là bộ giá treo quần áo rồi.
Ngô Càn Khôn ha hả cười kéo vợ cùng ngồi xuống.
– Anh mua nữ trang cho em đủ nhiều rồi, em cũng không thường xuyên ra ngoài, đeo sao hết được.
Phùng Xuân sờ vào trâm cài áo, cười nhìn chồng.
– Hôm nay là kỷ niệm 25 năm ngày chúng ta quen nhau, em quên rồi à?
Ngô Càn Khôn vỗ nhẹ tay vợ, ánh mắt trìu mến nhìn gương mặt bên cạnh của cô.
– À, đúng vậy thật!
Phùng Xuân nhìn lại chồng, bỗng vỡ lẽ, lòng dâng trào cảm khái, tuổi thanh xuân như mới hôm qua, nhưng họ đã già rồi.
– Anh mãi mãi không quên cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy em trong buổi gặp mặt tân sinh viên ở trường…
Bố mẹ cảm thán sự tình, Ngô Diệu Dương không thể ngồi yên nữa, vốn dĩ cậu cũng không có hứng ăn uống, một bát canh xuống bụng không thể nuốt thêm thứ gì.
Dù sao khi bố mẹ yêu đương cũng thường lờ đi sự tồn tại của cậu.
Lén lút trở về phòng, cậu lại nắm chặt huyết nguyệt thạch trong lòng bàn tay, đứng ở vị trí lần trước nhìn thấy Ngải Khiên Khiên, mắt không chớp, hy vọng kỳ tích lại xuất hiện.
Meo~
Mèo trắng Tuyết Cầu từ hành lang nhảy vào, như cảnh báo cậu chủ nhỏ mau tránh đường, rồi phi thân nhảy lên, phịch một cái ngồi lên bàn học cạnh cửa sổ.
– Lại đến quấy rối nữa rồi.
Ôm mèo trắng Tuyết Cầu, cậu nhìn ra tấm kính cửa sổ mờ mịt hơi mưa, trong lòng không ngừng tự hỏi:
Làm thế nào để lại đến năm 2021 đây?
Biến cố gia đình chỉ có thể tìm được đáp án ở tương lai.
Cậu cứ lặng lẽ rời đi như vậy, không biết Ngải Khiên Khiên có giận cậu không?