Liếc nhìn điện thoại, đã một giờ sáng.
Ái Khiên Khiên vừa để ý tới động tĩnh của Mai Mai trên giường vừa mở cửa.
Vì đấu rượu với Tiền Trang, Mai Mai cũng say khá nặng, lúc này đã chìm vào giấc ngủ sâu, e rằng vỗ tay bên tai cũng không đánh thức được.
Đèn dưới lầu vẫn sáng, thò đầu từ cầu thang nhìn xuống, Ngũ Diệu Dương vẫn ngồi trước máy tính.
Ái Khiên Khiên khẽ ho một tiếng để báo hiện sự xuất hiện của mình. Ngũ Diệu Dương giơ tay tắt máy tính, đứng dậy quay người lại.
Vẫn chưa ngủ à?
Ừ, tôi muốn…
Ái Khiên Khiên lấy từ túi quần jean ra viên Huyết Nguyệt Thạch.
Huyết Nguyệt Thạch dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng đỏ thẫm.
Nhìn thấy Huyết Nguyệt Thạch và Ái Khiên Khiên ăn mặc chỉnh tề, Ngũ Diệu Dương lập tức hiểu ra.
Được thôi.
Thần sắc cậu ta rất nghiêm túc, bước chân lên cầu thang cũng có vẻ nặng nề.
Nếu anh không muốn quay lại ngay bây giờ, tôi có thể đợi thêm chút.
Nhìn bóng lưng cậu ta, Ái Khiên Khiên không nhịn được mà lên tiếng.
Bây giờ được rồi.
Ngũ Diệu Dương không quay đầu, giọng trầm khàn nghe có vẻ nén lại.
Ái Khiên Khiên giơ tay nắm lấy bàn tay Ngũ Diệu Dương.
Cơ thể Ngũ Diệu Dương rõ ràng run lên, sau đó lập tức trở lại bình tĩnh, bàn tay cứng đờ trượt khỏi lòng bàn tay Ái Khiên Khiên, quay đầu lại cố ý nâng viên Huyết Nguyệt Thạch trên tay kia lên.
Tới trước cửa, Ái Khiên Khiên nói nhỏ đêm nay cô đã thử xuyên không và thất bại.
Ngũ Diệu Dương gật đầu, hiểu ra lý do Ái Khiên Khiên vừa rồi nắm tay mình. Lần này chủ động giơ tay nắm lấy tay Ái Khiên Khiên, Ái Khiên Khiên thuận thế dựa vào người Ngũ Diệu Dương.
Nhỡ đâu cánh cổng không gian không đủ rộng, bỏ cô ấy lại thì sao!
Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào bàn tay Ngũ Diệu Dương đang nắm chặt tay cầm cửa, nín thở, mắt mở to không dám chớp.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Ái Khiên Khiên, Ngũ Diệu Dương khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay cô.
Đẩy cửa, bước vào.
Trước mắt như có một luồng ánh sáng, cảm thấy tay bỗng trống rỗng, cậu vội quay đầu.
Phía sau là hành lang quen thuộc, làm gì có bóng dáng Ái Khiên Khiên.
Không thể đưa cô ấy đi cùng!
Ngũ Diệu Dương nhanh chóng bước tới cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng mờ ảo, lúc nào cũng có thể bị những đám mây dày che khuất.
Quay người đóng chặt cửa phòng, nắm chặt Huyết Nguyệt Thạch hướng về ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ nhất định phải đưa Ái Khiên Khiên đi theo, chỉ trong chớp mắt, cậu lại trở về phòng ngủ của Ái Khiên Khiên.
Đáng ghét!
Mai Mai trở mình lẩm bẩm, khiến Ngũ Diệu Dương giật mình toát mồ hôi lạnh, vội vàng mở cửa bước ra.
Ái Khiên Khiên đang ngơ ngác nhìn bàn tay mình, không hiểu tại sao rõ ràng đang nắm chặt tay Ngũ Diệu Dương, cậu ta lại biến mất khỏi tầm mắt trong tích tắc.
Anh quay lại rồi!
Vì xúc động giọng cô hơi cao lên.
Thử lại lần nữa.
Cô ôm lấy eo Ngũ Diệu Dương, mặt áp sát ngực cậu, muốn hòa làm một với cậu.
Bị Ái Khiên Khiên đột ngột ôm chặt, như có ngọn lửa dữ bốc lên từ đáy lòng Ngũ Diệu Dương, cậu giơ hai tay không dám động đậy, cúi đầu nhìn người trong lòng gần như không thở nổi.
Như vậy có lẽ được, ôm chặt em, đừng bỏ em lại.
Ái Khiên Khiên lẩm bẩm.
Anh không cần căng thẳng, em không thích con trai nhỏ tuổi, anh cứ coi như giúp chị. Em xin anh, ôm chặt em được không?
Ngẩng mắt lên phát hiện Ngũ Diệu Dương bị tư thế của cô làm cho hoảng sợ, Ái Khiên Khiên hơi đỏ mặt giải thích.
Tôi cũng không thích con gái lớn tuổi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô.
Ngũ Diệu Dương cắn răng, hai tay ôm lấy eo Ái Khiên Khiên, sau đó lại siết chặt, cằm tựa lên trán cô hơi cúi, khiến cô áp sát ngực cậu chặt hơn.
Tim đập thình thịch…
Theo động tác đẩy cửa, Ngũ Diệu Dương phát hiện mình lại một mình trở về không gian cũ.
Ngũ Diệu Dương lại xuất hiện trước mặt Ái Khiên Khiên, trong mắt cô đọng đầy nước mắt, liền ôm chặt lấy cổ cậu.
Thử lại lần nữa, lần cuối cùng, em nhất định phải đi qua đó, đây là hy vọng duy nhất để cứu mẹ em. Chắc chắn còn thiếu sót gì đó…
Ánh mắt cô rối loạn, ôm cổ Ngũ Diệu Dương không chịu buông.
Nếu thực sự không được, cũng đừng miễn cưỡng…
Nhất định được.
Trong đầu Ái Khiên Khiên hiện lên vô số cảnh tượng xuyên không, ngẩng má nhìn thấy Ngũ Diệu Dương đang nhìn cô với ánh mắt xót thương, cô khẽ mỉm cười, ánh mắt trượt xuống khóe môi cậu, tim đập nhanh hơn.
Hoặc là, chúng ta có thể, kết nối chặt chẽ hơn nữa… Anh mau đẩy cửa đi.
Cô nhanh chóng nâng đôi môi in lên môi cậu, căng thẳng nhắm chặt mắt.