Dương Tế Muội dùng thẻ từ mở cửa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn thấy Tạ Thụy mặc đồng phục giao hàng tay xách túi đựng đồ ăn, trực giác mách bảo cậu ta tìm nhầm chỗ.
Nhà này không gọi đồ ăn đâu.
Đây là nhà của nhị cụu tôi, anh tới làm việc phải không?
Tạ Thụy nhếch miệng cười với Dương Tế Muội. Làm việc cả đêm, giờ chỉ muốn ăn sáng rồi lên giường ngủ ngay, liền lách qua người Dương Tế Muội bước vào nhà.
Chưa từng có chàng trai đẹp trai nào cười gần cô ấy như vậy, Dương Tế Muội bị nụ cười của Tạ Thụy làm cho choáng váng, sau đó mới nhớ ra phải bảo vệ an toàn cho chủ nhà.
Ê này anh làm sao thế! Ở đây làm gì có đàn ông, nào có nhị cụu nào của anh…
Vừa nói vừa lao vào trong nhà.
Dương Tế Muội đứng sững, cô nhìn thấy Ngũ Diệu Dương.
Đôi mắt thâm quầng vì thức đêm của Tạ Thụy vừa thấy Ngũ Diệu Dương lập tức tròn xoe.
Ngũ Diệu Dương hôm qua còn là trai tơ phong cách Hàn Quốc giờ đã đổi thành hình tượng chín chắn. Tóc bóng mượt, để lộ vầng trán nhẵn bóng thông minh, áo sơ mi quần tây chỉn chu.
Đẹp trai, thật đẹp trai!! Nhị cụu sao có thể đẹp trai thế! Chú đi ra ngoài à?
Ừ.
Ngũ Diệu Dương trầm giọng đáp, giờ anh phải xuất hiện với hình tượng tuổi ba mươi.
Hơi quen mặt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Dương Tế Muội gãi đầu, chủ nhà không giới thiệu cũng không tiện hỏi, xách giỏ đồ bước vào bếp.
Đi với ta một chuyến.
Đi đâu? Cháu vừa tan ca.
Nhị cụu mời cháu uống trà sáng.
Ai Khiên Khiên cười nháy mắt với Ngũ Diệu Dương.
Cô ấy phải đưa Ngũ Diệu Dương gặp cha, chắc chắn phải ăn mặc cho Ngũ Diệu Dương chín chắn hơn, huống chi còn phải ổn định được đứa cháu đại gia Tạ Thụy, tuyệt đối phải giữ bí mật của Ngũ Diệu Dương.
Cháu mang theo đồ ăn sáng rồi, một khách hàng gọi đồ rồi hủy đơn, cháu đã lấy tay rồi, đành phải mua về tự ăn thôi.
Túi đồ ăn tỏa ra mùi vừa thơm vừa hôi, Ngũ Diệu Dương không quen mùi này, không khỏi nhăn mặt bịt mũi, kéo Tạ Thụy đi ra ngoài.
Tạ Thụy tùy tiện đặt túi đồ ăn lên tủ thấp ở cửa.
Tạ Thụy bước vào nhà hàng bị bảo vệ cửa chặn lại.
Ở đây không có dịch vụ giao đồ ăn.
Bác bảo vệ liếc nhìn Tạ Thụy, vẻ mặt khinh thường.
Bác nhìn thấy chỗ nào cháu tới lấy đồ ăn?
Việc cửa hàng chậm trễ khiến khách hủy đơn đã làm Tạ Thụy rất tức giận, vừa mới phát hiện có khách hàng vô cớ đánh giá xấu, đối mặt với sự làm khó của bảo vệ, Tạ Thụy không kìm được nữa, tranh cãi với bác bảo vệ.
Bọn tôi đi cùng nhau, hiểu lầm đấy!
Ngũ Diệu Dương bước tới kéo Tạ Thụy đến bàn trà ngồi xuống.
Ai Khiên Khiên từ nhà vệ sinh quay lại, Tạ Thụy vẫn đang nói bảo vệ nhìn người như chó, thời đại nào rồi còn đánh giá người khác qua trang phục. Hơn nữa cậu đã cởi áo khoác chỉ mặc quần có biểu tượng giao hàng.
Đừng giận nữa, không cần thiết đâu.
Ngũ Diệu Dương nhăn mặt, lật xem thực đơn.
Phải làm em họ mười chín tuổi của Ai Khiên Khiên trước mặt Tạ Thụy và Muội Muội, lại phải thể hiện là người chú ba mươi tuổi trước mặt Tạ Thụy, độ khó không hề nhỏ!
Muốn ăn gì thì quét mã đặt món đi.
…
Ngũ Diệu Dương ngẩng đầu nhìn Ai Khiên Khiên. Sự phát triển của ngành dịch vụ lại khiến anh kinh ngạc.
Tạ Thụy, cháu làm shipper được bao lâu rồi?
Ai Khiên Khiên tùy hứng hỏi.
Chưa được nửa năm. Lúc cháu mới tốt nghiệp vào một công ty làm phát triển phần mềm, không có nghỉ cuối tuần còn ngày nào cũng tăng ca, càng không có lương tăng ca. Hết ba tháng thử việc ký hợp đồng chính thức với cháu, lương hứa lại bớt một nghìn, công ty lưu manh cháu không phục vụ nữa!
Lại có công ty như vậy, thật không ngờ. Công ty của bố chị tốt lắm, có cơ hội cháu thử xem, hình như gần đây họ cũng tuyển kỹ sư phần mềm.
Để sau nói đi, nhị cứu, chị Khiên, có gì nói nhanh đi.
Tạ Thụy cười hì hì nâng chén trà.