Tình đơn phương vượt thời gian Chương 55

Ái Kiển Kiển chăm chú nhìn vào mắt Ngũ Diệu Dương, ổn định nhịp tim, hy vọng anh ta nghe tin xong sẽ không đến mức sốc mà ngất đi.

Nếu bản thân cô nghe được tin dữ kinh khủng như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng đến ngất xỉu, giống như năm xưa khi mẹ cô được đẩy ra từ phòng cấp cứu, cô chạy theo mà ngã gục trên hành lang bệnh viện…

Mẹ anh có phải tên là Phùng Xuân không?

Ngũ Diệu Dương gật đầu, ánh mắt chìm sâu vào đáy mắt cô.

Tôi từng gặp mẹ anh, bà ấy rất tao nhã…

Khi nào vậy?

Một vẻ mong đợi thoáng qua trên khuôn mặt Ngũ Diệu Dương. Anh biết rằng nếu là tin tốt, Ái Kiển Kiển đã không cần đắn đo cảm xúc của anh như thế.

Chính là tối hôm đó tôi về nhà mở cửa cho anh, anh ngồi trong sân ngắm trăng… Lúc đó tôi chắc chắn không biết bà ấy là mẹ anh, nếu không đã nói với anh rồi.

Ngũ Diệu Dương khẽ thở nhẹ.

Rồi sao nữa?

Mẹ anh là khách hàng của công ty bố tôi, bố tôi bảo tôi đi cùng bà ấy, sau đó bà ấy đến nhà tù chờ anh ra…

Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cô trượt tay tựa vào tường, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng Phùng Xuân nhảy lầu nằm giữa vũng máu, ánh mắt trở nên đau đớn, ngực dao động dữ dội.

Sự thay đổi của Ái Kiển Kiển khiến Ngũ Diệu Dương nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.

Anh buông tay ôm lấy Ái Kiển Kiển, mặt lại tiến sát hơn một chút, có thể nhìn rõ những lỗ chân lông li ti trên khuôn mặt đối phương, ánh mắt long lanh ẩn dưới hàng mi.

Mẹ quả nhiên đã xảy ra chuyện! Dự cảm không lành ập đến.

Im lặng, nỗi đau thương va đập vào trái tim họ.

Có người vẫy tay trêu chú mèo qua cửa kính chiếc SUV màu đỗ đậu bên đường.

Ái Kiển Kiển thu lại ánh nhìn, hít một hơi, lại thẳng thắn nhìn vào mắt Ngũ Diệu Dương.

Mẹ anh nghe tin anh ra tù lại gặp tai nạn qua đời, không chịu nổi nổi đau mà đã nhảy lầu ở bệnh viện…

Nói một hơi xong, Ái Kiển Kiển nhanh chóng chạy đi, mở cửa xe ngồi xuống, tim vẫn đập thình thịch, ánh mắt và hơi thở của Ngũ Diệu Dương dường như vẫn bao quanh cô.

Tuyết Cầu.

Bế chú mèo trắng lớn, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bóng dáng Ngũ Diệu Dương chống tay lên tường hoa cúi đầu trong gương xe tựa như một bức tranh, một bức tranh đầy đau thương.

Lùi xe với tốc độ rùa bò, từ từ tiến lại gần Ngũ Diệu Dương.

Ngũ Diệu Dương chầm chậm bước tới, hơi thở cô thông suốt trở lại.

Chú mèo trắng lớn trở lại vòng tay Ngũ Diệu Dương trông càng ngoan ngoãn hơn, thu đầu cuộn tròn, theo nhịp xóc của xe mà chìm vào giấc ngủ.

Cảm ơn cô.

Cảm ơn cô vì đã nói thật?

Ái Kiển Kiển nghiêng mặt cười với Ngũ Diệu Dương, cảm thấy nụ cười của mình thật gượng gạo.

Tôi muốn đến thôn Dương Cơ xem một chút.

Nơi đó năm 2010 đã bị giải tỏa xây dựng lại rồi.

Tôi biết.

Lâm Tuyên Nhã sống ở chung cư phía trước thôn Dương Cơ, dưới chung cư là đủ loại cửa hàng, không xa bên cạnh là cửa vào tàu điện ngầm.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, Ngũ Diệu Dương vẫn bị choáng ngợp trước cảnh rừng cao ốc hiện ra. Lần đó đi ngang qua, thôn Dương Cơ đang bị giải tỏa, mấy tòa nhà văn phòng bên đường trông xám xịt.

Nhà ngoại của Tiền Trang bị giải tỏa được chia mười bốn căn hộ. Lúc dân quay về đây, họ bày một nghìn năm trăm bàn tiệc ở ngã tư. Dân trong thôn ai cũng có gia tài hàng chục tỷ, bạn cô sống ở đây à?

Tìm chuyện để phá tan bầu không khí ngột ngạt. Ái Kiển Kiển đứng bên cạnh Ngũ Diệu Dương, ngước nhìn lên cụm nhà cao tầng mới tinh.

Đó là hiện trường phạm tội của tôi.

Hướng Ngũ Diệu Dương nhìn là cổng làng lộng lẫy.

Trên đường về nhà, Ngũ Diệu Dương luôn im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh cho phép người ta nghỉ ngơi và suy nghĩ thấu đáo.

Ái Kiển Kiển thỉnh thoảng liếc nhìn Ngũ Diệu Dương, xác định biểu cảm anh bình lặng, mới hơi yên tâm chút.

Lúc xuống xe, cô chạm ngón tay vào cánh tay anh.

Về nhà rồi!

Ái Kiển Kiển cười, Ngũ Diệu Dương mở mắt, nhìn ngôi biệt thự trước mặt sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

Động tác của Ngũ Diệu Dương rất nhanh, nhưng Ái Kiển Kiển vẫn kịp nhìn thấy vệt nước mắt ướt đẫm nơi khóe mắt anh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *