Xin chào, những ngày tháng mới Chương 17

Giang Vĩnh thuê một người giúp việc theo giờ, làm sáu ngày một tuần, dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo, nấu thêm một bữa tối, mỗi tháng ba nghìn tệ; lại tìm một bà lão sống ở khu nhà bên cạnh để đón Tiểu Kiệt tan học vào buổi chiều, thêm việc đưa đón lớp cờ vây vào chiều thứ Hai, mỗi tháng một nghìn hai trăm tệ.

Bốn nghìn hai trăm tệ mỗi tháng này khiến Giang Vĩnh đau nhói tim.

Dao Dao phải tự đi bộ về nhà sau giờ học, còn lớp cổ tranh vào chiều thứ Ba và thứ Năm thì không thể học được nữa, vì đàn cổ tranh quá nặng và to, mà chỗ học cổ tranh lại quá xa.

Sau khi hai người giúp việc đã ổn định, Giang Vĩnh vẫn không thể nhẹ nhõm hơn.

Trường học của Tiểu Kiệt và Dao Dao nằm ở hai hướng khác nhau so với công ty anh làm việc, từ trường học đến công ty lại là những con đường ùn tắc nhất, anh gần như ngày nào cũng đi làm muộn, thấy sắc mặt ông chủ ngày càng khó coi, Giang Vĩnh đành để Dao Dao tự đi học vào buổi sáng, còn giờ đưa Tiểu Kiệt thì dời sớm đến lúc trường mở cửa, Tiểu Kiệt ngày nào cũng là đứa trẻ đầu tiên đến trường, cuối cùng Giang Vĩnh cũng kịp đến công ty đúng giờ.

Căn hộ lớn đó, anh họ gọi điện thoại đến, nói đã thỏa thuận với tổng giám đốc bên kia, có thể trì hoãn nửa năm, điều này khiến Giang Vĩnh thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh thực sự không để ý đến chuyện nhà cửa nữa, cứ tạm hoãn đã.

Không biết từ đâu xuất hiện nhiều chuyện lặt vặt đến thế: nước uống hết rồi, dầu hết rồi, giấy vệ sinh hết rồi, sữa hết rồi, phải họp phụ huynh giữa kỳ, Tiểu Kiệt cần mua giày bóng rổ, bồn cầu bị tắc, máy giặt bị bả giúp việc vặn hỏng rồi, lỗ thông gió điều hòa bị tắc không làm lạnh nữa…

Cuối tuần hai ngày còn phải đưa đón đi học, bảy ngày một tuần, từ sáng đến tối quay như chong chóng, không lúc nào rảnh rỗi.

Ít nhất một nửa dự án Giang Vĩnh đang nắm là ở ngoại tỉnh, nhưng giờ anh không thể đi công tác được.

Chưa đầy hai tuần sau trận sốt cao trước, Tiểu Kiệt lại bị ốm, nôn mửa tiêu chảy, phân dính đầy trên quần và chăn đệm, phun khắp nơi trên bồn cầu.

Dao Dao vì bị dính mưa to trên đường đi học, nên lên cơn sốt cao.

Giang Vĩnh xin nghỉ phép cả tuần, mệt mỏi đến mắt hoa.

Lưu Huệ đi chưa đầy một tháng, Giang Vĩnh gầy hẳn đi, kiệt sức.

………………………………

Lâm Hạ bận rộn kiểm kê công ty của Phương Viễn để tiếp quản, Tô Mai thay Lâm Hạ lo liệu hậu sự cho Phương Viễn, cùng những việc liên quan đến công an và pháp lý.

Phương Viễn để lại một bản di chúc đã được công chứng, để lại toàn bộ công ty và hai bất động sản cho Phương Tiểu Duệ, Lâm Hạ ủy quyền cho Tô Mai khởi kiện về bản di chúc này, tài sản liên quan trong di chúc của Phương Viễn, một nửa là của cô, phần của cô thì Phương Viễn không có quyền xử lý.

Hai tuần liền, Tô Mai bận rộn tối tăm mặt mũi, vừa không kịp gọi điện cho Lưu Huệ, vừa không kịp đến xem tình hình của Dao Dao và Tiểu Kiệt thế nào.

Sáng chủ nhật, Tô Mai thức dậy, tưới nước cho đám cây cảnh đầy ban công, rán một quả trứng ốp la, xé một cây xà lách rưới sốt dầu giấm, kèm một lát bánh mì đen, pha một tách cà phê đen, ăn thong thả, rồi pha một ấm trà trắng, lấy ra xấp hồ sơ dày cộp.

Vừa xem được vài trang, điện thoại reo, Tô Mai cúi người cầm lấy điện thoại, là cuộc gọi của Dao Dao.

Dì Tô Mai, dì có bận không? Cháu muốn tìm dì nói chuyện. Đầu dây bên kia, giọng Dao Dao trầm xuống.

Được thôi, bây giờ à? Dì đến đón cháu nhé? Tô Mai vội cười đáp.

Không cần đâu, cháu tự qua đó.

Được, dì đợi cháu ở nhà.

Tô Mai đợi bên kia tắt máy, đặt điện thoại xuống, mắt nheo lại, giọng Dao Dao nghe có vẻ không ổn, ừ, lát nữa đến rồi sẽ biết.

Chỉ khoảng nửa tiếng sau, Dao Dao đã gọi điện, đến dưới lầu rồi.

Tô Mai mở cửa đơn nguyên cho Dao Dao vào, đứng ở cửa đón Dao Dao bước ra từ thang máy, cười hỏi: Đến bằng gì thế? Taxi à?

Bố cháu đưa cháu đến. Dao Dao nói, giơ túi giấy đang cầm trên tay lên, Cà phê của tiệm trước cổng khu nhà cháu, bố mua.

Tô Mai nhướn cao hai lông mày.

Có vẻ không chỉ Dao Dao ngoan ngoãn hơn, mà bố của Dao Dao cũng biết điều hơn.

Cảm ơn nhé. Tô Mai đón lấy cà phê, đóng cửa lại, Ăn sáng chưa? Vậy thì ăn chút dưa mật đi.

Tô Mai lấy dưa mật từ tủ lạnh ra, Dao Dao đặt cặp sách xuống, đứng cạnh Tô Mai, nhìn cô rửa dưa rồi cắt dưa.

Cháu và Tiểu Kiệt vẫn ổn chứ? Nửa tháng nay dì bận quá, nhà Phương Tiểu Duệ xảy ra chuyện rồi, cháu có nghe thấy không? Tô Mai vừa cắt dưa vừa nói chuyện với Dao Dao.

Dạ, cuối tuần trước cháu có gặp Phương Tiểu Duệ.

Gặp ở đâu thế? Tô Mai bưng dĩa dưa, cùng Dao Dao ngồi xuống trước sofa.

Cháu đi cùng Kế Tiểu Phàm xem triển lãm truyện tranh thì gặp, cậu ấy mua mấy con mô hình figurine, cậu ấy nói là mẹ đưa cậu ấy đi. Dao Dao nhấn mạnh giọng, nghiến răng bốn chữ là mẹ cậu ấy.

Tô Mai ha một tiếng.

Chỗ này, Dao Dao chỉ vào cánh tay trái, đeo băng tang đen, cháu và Kế Tiểu Phàm liền hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đầu tiên là bà nội cậu ấy mất rồi, ung thư gan, sau đó nói bố cậu ấy cũng mất rồi, nhồi máu cơ tim.

Cậu ấy ổn chứ? Tô Mai hơi nín thở hỏi.

Hơi buồn, nhưng cháu thấy cũng ổn. Ôi! Dao Dao thở dài như người lớn.

Tô Mai vỗ vỗ Dao Dao, Ổn là được, còn cháu thì sao? Và Tiểu Kiệt nữa?

Không ổn lắm. Dao Dao cúi mắt xuống, Cháu không học cổ tranh nữa rồi, bố không đảm đương nổi.

Tô Mai từ từ ừ một tiếng, không lấy làm ngạc nhiên lắm. Trước đây, Lưu Huệ luôn bận rộn từ sáng đến tối, giờ đột nhiên rút đi, Dao Dao và Tiểu Kiệt vẫn có thể đi học bình thường, năng lực của Giang Vĩnh đã vượt quá dự đoán của cô.

Tuần trước, Tiểu Kiệt bị tiêu chảy, kiểu phun ra ngoài ấy, cháu cũng bị sốt, viêm phổi, cháu và Tiểu Kiệt nghỉ học một tuần, bố cũng nghỉ làm.

Tô Mai ừ một tiếng. Năng lực của Giang Vĩnh rơi đúng vào dự đoán của cô.

Mẹ bao giờ về? Dao Dao nhìn Tô Mai.

Cuối tháng sau. Lần trước cháu nói bố cháu rất tức giận, giờ thì sao? Là giận hơn, hay không thay đổi?

Bố không nói với cháu, nhưng mà ~~ Dao Dao kéo dài giọng, Tối qua, Tiểu Kiệt nói đồ xào của bác giúp việc không ngon, bố nói: Đợi mẹ về, sẽ nấu đồ ngon cho Tiểu Kiệt, bố còn nói, sẽ dẫn Tiểu Kiệt đi đón mẹ, còn mua một bó hoa thật to.

Tô Mai liếc nhìn Dao Dao, ừ một tiếng đầy ý vị.

Bà ngoại gọi điện cho cháu nhiều lần, hỏi cháu có ổn không, Tiểu Kiệt có ổn không. Bà nội thì không gọi một cuộc nào, ngày nào cũng bận đăng朋友圈, toàn ảnh chín ô, toàn là ảnh kiểu giơ khăn lụa thế này thế nọ.

Tô Mai gật đầu lia lịa, trong朋友圈 của cô cũng có mấy bà lão thời thượng như vậy, cô hiểu.

Còn cháu? Mẹ cháu… Tô Mai giơ tay phẩy phẩy.

Kế Tiểu Phàm nói mẹ cháu là kiểu người, tự mình không bay lên được, đẻ ra một chú chim nhỏ, ép chú chim thay mình bay.

Tô Mai suýt sặc.

Câu này quả thực không sai, ít nhất là không hoàn toàn sai.

Phương Tiểu Duệ nói, mẹ cậu ấy hỏi cậu ấy, nên chuyển nhượng công ty của bố cậu ấy, hay giữ lại một phần cổ phần, đợi Phương Tiểu Duệ lớn lên rồi tiếp quản. Phương Tiểu Duệ nói mẹ cậu ấy thích làm luật sư, không thích quản lý công ty.

Mẹ cháu và dì Lâm Hạ cùng tuổi phải không, vậy tại sao mẹ cháu không thể như dì Lâm Hạ? Cuộc sống mẹ muốn là thế nào, sao mẹ không đi sống? Dao Dao nhìn Tô Mai chất vấn.

Tô Mai bị cô bé hỏi đến mức ngả người ra sau.

Phương Tiểu Duệ nói cậu ấy bảo mẹ, sau này cậu ấy muốn vẽ truyện tranh anime, mẹ cậu ấy liền nói tốt, vậy thì chuyển nhượng công ty đi. Sao mẹ cháu không thể như thế?

Thế cháu muốn làm gì? Tô Mai hỏi.

Cháu chưa nghĩ ra, dù chưa nghĩ ra, nhưng cháu rất mệt mỏi khi mẹ ngày ngày đối mặt với cháu, bảo cháu phải thế này phải thế kia. Cháu cảm thấy. Dao Dao ngừng lời, mím chặt môi, nhìn Tô Mai, một lát sau, mới tiếp tục nói: Mẹ không về cũng không sao.

Tô Mai ừ một tiếng, nhìn Dao Dao, nhất thời không biết nói gì.

Dù sao thì, cháu tuyệt đối không giống mẹ cháu, cũng không giống bà ngoại cháu, cháu thấy bà nội cháu khá ổn. Dao Dao liếc Tô Mai, vẻ mặt thách thức.

Tô Mai chống khuỷu tay lên bàn trà, đỡ cằm nhìn Dao Dao, một lát, bật cười, cười đến mức ngả người ra sau tựa vào sofa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *